Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

21 thg 3, 2011

Mặt Trời Và Hạt Bụi

                 Thơ Kiều Giang
             ( Trong tập BIỂN KHÁT )

Tay Em nhốt thiên thu vào khoảnh khắc
Cánh hoa rơi mang bảy sắc cầu vồng
Cả bầu trời dồn vào mắt Em xanh
Hạt sương sớm - long lanh trời viễn xứ

Cơn gió thoảng - Em biến thành giông bão
Sợi tóc tơ - Em buộc cõi nhân sinh
Đóm lửa tâm - Em thắp sáng bình minh
Giọt nước mắt là luân hồi sinh tử

Một nét bút - Em vẽ nên huyền sử
Giọt nắng rơi - Em ngự cả không gian
Một chút buồn - là niềm đau cả thế nhân
Em sẽ uống vần trăng trong đáy chén

Bắt mặt trời đêm rơi vào ngọn nến
Vòng tay Em rộng hơn cõi thiên hà
Đem thiên cổ dồn vào một Shadna
Mở địa ngục đón mặt trời nhân thế

Em sẽ nối Hồng hoang vào Tận thế
Tà áo nâu cũng mở cõi linh huyền
Lưới vũ trụ lóng lánh bóng sơ nguyên
Ru ngàn kiếp trên dòng sông của ĐẠO.

Không có nhận xét nào: