Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

10 thg 11, 2018

Vu Lan Nhớ Mẹ


Kiều Giang

Ngày tháng cũ,
mỗi lần qua phố nhỏ,
Nhớ quê xa,
mắt mẹ rối lam chiều,
Con đứng lại,
khóc thầm quanh nỗi nhớ,
Bóng mẹ gầy,
thương giọt nắng liêu xiêu.
Mùa bấc nổi,
phênh liếp đùa bếp lửa,
Vai áo sờn,
hồn gánh nỗi gian nan,
Chút hơi ấm,
những đêm dài rơm rạ,
Mẹ khóc thầm,
cha tận cuối quan san.
Vu Lan năm nay,
mưa nhiều lắm mẹ,
Nuớc mắt con thầm,
hay nuớc mắt mẹ xa,
Hàng cây đứng,
rũ buồn vuơng tóc nhớ,
Con nguớc nhìn,
bóng mẹ cõi bao la.
Mẹ đã xa rồi,
làm sao con báo hiếu,
Bước trần gian,
trơ trọi một mình con,
Bông hồng trắng
gửi mây trời ảo diệu,
Con khấn thầm
Bồ Tát Mục Kiền Liên.
Đêm mênh mông,
con ngồi khóc mẹ hiền,
Mẹ cười,
con trai
sao lại nhiều nước mắt,
Thương con,
mẹ đưa tay gầy vuốt tóc:
Tóc bạc rồi,
mà khóc tựa trẻ con !…
Rằm tháng Bảy 2018

Không có nhận xét nào: