Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

25 thg 7, 2016

Những Vũ Điệu Của Nhị Nguyên



                
                               Tùy bút  
Kiều Giang
                                     “tất cả đều có thể, nếu biết chờ đợi”


đâu có ai ngờ là vũ điệu của những con sóng-electron khi thoát khỏi thân-phận-hạt, trong cấu trúc vi mô, lại có sức lan tỏa  đến cả sự tồn vong của những thiên hà và của thân phận của sinh linh nơi trần thế ,

 
nhưng những vì sao trên bầu trời đêm, lóng lánh trong những thiên hà, chờ cho đến ngày bứt ra khỏi trường hấp dẫn chằng chịt trong vũ trụ vô biên Einstein, để tạo nên điệu múa Odissi thiên cổ, thì không ai dám khẳng định là cho đến bao giờ chúng sẽ biểu diễn bản chất của sóng của chúng, dù người ta đã biết rằng những thiên hà, trong điệu múa như thần Shiva, lại cũng ăn thịt lẫn nhau,

có một thông điệp mang nặng tính trữ tình và chất nhân văn, lại nói rằng “ tất cả đều có thể, nếu biết chờ đợi”,
chờ đợi ư, chờ đợi đến bao giờ,  chờ đợi đến một ngày những ngôi sao trên hàng tỉ thiên hà kia, không đi theo quỹ đạo nó vẫn quay từ khi “lọt lòng mẹ” , mà bỗng nhảy múa theo vũ điệu của dàn nhạc trời, trổi lên trong sự ngẫu hứng của bàn tay Chúa, Chúa  mỉm cười, “ôi, kỳ diệu làm sao, vẫn vật chất nhị nguyên, vẫn tư tưởng nhị nguyên, vẫn yêu nhị nguyên và vẫn chết  nhị nguyên, đã có trong vườn địa đàng của ta, từ khi ta kiến tạo muôn loài”,

thì ra khoái lạc và khổ đau, yêu thương và thù hận, ánh sáng và bóng tối, quyền uy và nô lệ, vinh quang và ô nhục, giàu sang và nghèo hèn …cứ trộn lẫn trong nhau, nhảy múa hòa quyện tạo thành thứ màu sắc lung linh huyền ảo, giày xéo trên những xác thân tuyệt mỹ của trần gian, hàng tỉ năm trong cái mũi tên bất phản phục của thời gian , có  mấy ai chứng nghiệm được rằng “mình với ta tuy hai mà một, ta với mình dẫu một mà hai” để thoát ra khỏi cái vòng oan nghiệt của tội tổ tông,

nàng ngồi hát vu vơ với vầng trăng ước nguyện, mặt trời đã ngủ yên sau đồi,  những con sóng vẫn rì rào trong trái tim lặng lẽ đơn côi giữa bầu trời mênh mông lộng gió, ngoài kia biển xanh vẫn không ngừng xô những đợt sóng vô tình lên bờ đá lặng câm, đôi mắt màu đen sâu thẳm của nàng như đang nuốt biển cả  mênh mông,

nàng bóc vỏ suy tư  cho trần trụi để hướng về ký ức xanh mà chàng đã trao gửi cho nàng nơi đây, thẳm sâu như lòng biển, mãi mãi chìm vào đáy mộ của nòi giống biết yêu thương,
chàng đã giúp nàng xua đi những rác rưởi của kiếp phù sinh quay cuồng trong nhị nguyên cuồng loạn, để gắn chặt hai tâm hồn lỡ bến trần gian,

nàng đã đợi chàng bao nhiêu kiếp, bao nhiêu năm rồi nhỉ, nàng không biết, chỉ biết rằng, nàng đã mất đi hoàn toàn về khái niệm thời gian khi nàng ở bên cạnh chàng, và không gian máu thịt  mà chàng trao cho nàng  là mật ngọt vĩnh viễn, chôn sâu vào những nơ-ron nhảy múa trong ký ức nàng, buổi chiều, khi những tia nắng hấp hối trong sự nuối tiếc của nàng, chàng đã phải ra đi, chuyến xe ngược xuôi mang theo cuộc hạnh ngộ, gọi những cơn gió biển xanh làm cay mắt nàng, nàng quay mặt, trở lại với với những bẽ bàng đè nặng lên con tim đầy ắp yêu thương và đôi vai gầy guộc bé bỏng,

rồi nàng nhất quyết đợi chờ và ra đi tìm chàng như tìm nỗi nhớ quên đầy ắp trong tim nàng,thoát ra  ngoài  nhị nguyên, bàng bạc thăm thẳm giữa đất trời vô thỉ vô chung,
             SG 12/7/2012










Không có nhận xét nào: