Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

8 thg 4, 2017

Trong Đôi Mắt Mùa Xuân


Kiều Giang

Những chiếc lá quay cuồng trong suy tư quằn quại,
bên những tiếng thét của sinh linh phiên bản Eva
Mặt trời sũng buồn dụi mắt,
Mặt trăng bị dây thừng treo cổ, khô trên cành nguyệt quế,
mái ngói cuối ngày nằm kể câu chuyện của thời gian


Trong đôi mắt mùa Xuân
có một mùa đông, có một dòng sông treo mình trên khung trời xám,
trong trái tim người, những ánh lửa của bình minh giao tranh,
những chiếc lá xanh rơi trên dòng nước chảy giữa hồn,


Tôi thấy đôi mắt người di chuyển về một mùa đông xa cách,
tôi mường tượng thấy những nụ hôn rụng xuống dòng sông,
kỷ niệm về em là những cuộn khói hoàng hôn lơ lửng,
lá úa mùa thu xoáy tròn trong lòng tôi gió bão.


Đôi tay cô đơn cố quờ quạng như người sắp chết đuối,
chiếc áo lụa vàng bông đỏ trên làn da trắng sững sờ,
đôi mắt em đôi khi thoáng hiện những bờ biển làm tôi kinh ngạc,
bầy chim ăn đêm mổ vào mắt những vì sao,
hồn tôi dâng trào bóng tối của mùa đông.


Ngoài vườn, những con ong trắng bay đi tim mật ngọt,
buông ra những vọng âm làm đầu gối tôi khụy xuống,
trong sa mạc tôi cố trồng những bông hồng cuối,
đêm cứ chập chờn trong đôi mắt mùa xuân.


Ta đã trút bỏ xiêm y trên cơ thể mùa xuân,
và bỗng thấy mình trở thành pho tượng run sợ,
màn đêm đang vỗ cánh ở phía chân trời,
nỗi cô đơn của tôi theo bầy hải âu lang thang.


Mồng 4 Tết Đinh Dậu
(31-01-2017)

Không có nhận xét nào: