Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

26 thg 4, 2017

Chỉ Là Nỗi Cô Đơn

Kiều Giang
Ta yêu người, không biết vì đâu,
Có lẽ từ muôn sắc màu trong hồn ta diệu vợi,
tình yêu là phố đông, chiều nay ta đứng đợi,
hay phút thu tàn, nhìn vạt nắng xa trôi?


Tình yêu, ta không biết từ đâu,
từ hương áo em bay, hay từ màu hoa tím
từ cái hẹn, mà em không bao giờ đến
hay từ mắt em buồn, ôm trời đất hoang liêu?


Ta yêu người, ta cũng không biết vì sao
có lẽ từ nỗi buồn trong hồn ta vạn kỷ
từ đôi mắt xa xưa, giai nhân tuyệt mỹ
mẹ cho ta, sau tiếng khóc chào đời ?


Tự bây giờ, và mãi mãi mai sau
ta chẳng biết vì sao màu hoa lại tím,
vì sao người thường hay lỗi hẹn
những tiếng than, ta thường gửi lên trời...?


Chỉ có sự vĩnh cửu của tình yêu, em ơi
chứ làm gì có tình yêu vĩnh cửu
chỉ có sự mầu nhiệm của trái tim
và không bao giờ có trái tim mầu nhiệm.


Những cuộc tình, chỉ là thượng đế cho ta mượn,
rồi mai đây, phải đem trả lại cho Người
Vườn Địa Đàng, Người đã bỏ ta đi,
sao vội quá, và không bao giờ quay trở lại.


Tình yêu, người ơi, chỉ là một cuộc hành trình mãi mãi
chỉ là chiếc bóng của ta trên đường ta tìm thấy
là giấc mơ hoang, khi ta bừng tỉnh dậy,
chỉ là nỗi cô đơn, trong suốt cuộc đời này...


SG 19-2-2017

Không có nhận xét nào: