Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

22 thg 9, 2017

Ngàn Năm Mây Trắng

Kiều Giang

Em về sợi nắng thêm xanh,
Lời kinh xâu hạt vây quanh tiếng cười,
Như còn hẹn tuổi đôi muơi,
Gừng cay muối mặn bồi hồi đợi em,


Chiều nghiêng nắng gọi chiều nghiêng,
Em thay rừng lá muộn phiền cho anh,
Em về bờ mộng lên xanh,
Tóc tơ lại vắt qua cành chiêm bao,

Ngày vui quên trận mưa rào,
Hình như hoa nắng lẩn vào tóc em,
Câu thơ người rớt bên thềm,
Nghìn xa lụa gấm lại mềm lòng son.

Bây giờ ngày nắng trên non,
Đêm mưa cuối biển, dỗi hờn tóc thơm,
Tay em hương lửa còn nồng,
Mơ xa anh nối mộng gần ru nhau.

Nửa hồn còn lẩn niềm đau,
Buồn kia em cứ bắc cầu sang anh,
Thuyền qua đầu suối, cuối gành,
Ngàn năm mây trắng vây quanh tóc người..
SG 13-7-2017
Tranh lấy trên mạng không rõ tác giả.


Không có nhận xét nào: