Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 12, 2013

Xin Cho Ta Đổi Lấy Cuộc Lưu Đày



  Thơ KIEUGIANG
Francesco RUSPOLI (1958) - The Garden of Eden


Hình như đêm nay có tiếng sóng vỗ vào giấc mơ ta
như tiếng em vẫn âm thầm tha thiết
mà ta đã giấu sâu vào ký ức
một cuộc tình thăm thẳm ngàn xa

Hãy cho ta làm tên nô bộc gác cửa tình em
để trong mênh mông hoàng hôn,
sẽ van xin mặt trời đừng bao giờ tắt,
ta theo loài chim én đi nhặt những mùa xuân…

Và hãy cho ta hôn lên sự kiêu hãnh của em
để ta hiểu thế nào là nỗi đau thánh thiện
và đem cả đời thơ này đánh đổi cuộc lưu đày trong mắt em muôn thuở mộng mơ.

Ta muốn máu của ta chảy vào thơ em,
cháy lên ngọn lửa để sưởi ấm con tim băng giá,
một đời mắc nợ
người con gái cho ta làn hơi thở kiêu sa.

Xin người đừng cất bước chia xa
vì ta biết dòng sông nào cũng mãi mãi không về,
bỏ lại mình ta đêm trường tăm tối,
nằm nghe tiếng em huyền thoại cỡi trên lưng,
như hồng hoang, như em
từ muôn kiếp trở về
rồi lại muôn thuở ra đi…?


21 thg 12, 2013

Xin Hôn Lên Nỗi Cô Đơn Huyền Thoại

Thơ KIEUGIANG

 Bert PRINS (1951) - Windowscape #22


Những chiếc lá vàng
nhỏ những giọt nước mắt vào mùa đông ẩm ướt,
cũng như ta thương tiếc mảnh tình yêu xa tắp ở chân trời,
em đã bao lần mang ký ức xa xôi trút vào hồn ta lận đận.

Em cho ta thứ tình yêu cổ tích
để ngàn năm ta ôm chặt với mùa đông
còn em thì đang giấu kín nỗi oan khiên đã thành thương tích,
ta nhớ em như loài chim én nhớ mùa xuân còn ẩn hiện trong
làn mây ẩm ướt mùa đông.

Làm sao ta có thể quên ngôn ngữ văn chương thần thoại mà em đã dành cho ta,
ngàn năm nở hoa bên bờ trăng,
để ta chôn chặt trăm năm vào bến bờ hoài vọng,
giữa tháng ngày tồn tại chông chênh.

Ta bồng bềnh trên dòng sông riêng nửa góc trời,
ảo ảnh có hình thù những đám mây hợp tan,
và ta mãi ngợi ca đôi môi chưa bao giờ ta được hôn
như đêm đêm ta vẫn hôn lên nỗi cô đơn huyền thoại.

Những đợt sóng thời gian đang vỗ vào mênh mông
như vỗ vào hồn anh
tháng ngày là hoang mạc cô liêu mọc lên loài hoa thiên sứ
tím ngát tình anh.

15 thg 12, 2013

Chiều Tím Thơ Em

David FERREIRA (XX-XXI) - La femme à Toto


Anh biết em từ thuở mười lăm

Đưa tay anh hứng đóa hoa rằm
Đâu ngờ xuân đến, trăng em Nguyệt
Trăng Nguyệt, cùng chung một chỗ nằm
 
Anh nhớ em, từ thuở đôi mươi

Chiều rơi trên đôi má em cười
Câu thơ em ủ trong khăn áo
Người về chia nửa, mộng đôi nơi
 
Năm ba mươi tuổi, em theo chồng
Anh về, lặng lẽ vén mây trông
Trên cao em dệt màu thơ tím
Vì biết người xưa vẫn ngóng trông
 
Năm nay, em đã bốn mươi rồi
Vần thơ em dỗ giấc cho người
Anh về đọc lại dòng thơ tím
Tím cả chiều hoang ! Em biết không ?
 

3 thg 12, 2013

Em Lại Trở Về Trong Giấc Mơ Anh

Thơ  KIỀU GIANG
1055949_1
Alberto RAFOLS CASAMADA (1923-20090)
                 Untitled(1985)

  Những chiếc lá vàng đưa tay níu lấy mùa thu
xạt xào buốt giá giữa mùa đông
làm cho hồn em trăm năm trở giấc

Cành Iris vẫn lung linh tím thẫm
dịu dàng mơ mộng ướt đẫm sương đêm
Trong khu vườn nhà em, hoa bảo cùng anh
rằng những cơn gió mùa đông
thổi qua hồn em làm rối tung bao tầng ký ức
một đời em dấu trong những trang thơ
bơ vơ qua những mùa lá vàng không yên ả
còn tình anh như vì sao lạ
chìm giữa mênh mông

Ta đưa nhau về giữa mịt mù tháng năm
đi kiếm tìm một điều có thể
giữa bàn tay của những kẻ đi gieo rắc sự sợ hãi
về những điều được cho là không thể của nhân gian

Anh nguyện làm những giọt thu tinh khiết cuối cùng
tưới lên nỗi khổ đau của em trăm năm gánh chịu.
Những ray rức cuộc đời, xin người gởi lại hồn ta

Hôm nay em trở về trong giấc mơ anh
mang theo những mảng đời đầy thương tích
từng đi qua những mùa thu chết
sương lạnh đầy hồn, nghe gió bạc đầu
reo trên bao tầng núi thức mùa đông

Có phải chăng
anh vẫn gánh trên lưng thời gian
nỗi niềm gian nan thế kỷ
để cùng em đi tìm chân trời tuyệt mỹ vô ngôn.
    KIEUGIANG 20/11/2013