Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

21 thg 2, 2014

Ta Chỉ Xin Em Một Điều Nhỏ Nhặt

Charles LEVIER (1920-2004) - Woman In Window




Đêm nay, ta lắng nghe tiếng trở mình 
của những cánh hoa luyến tiếc mùa thu 
và nguyền rủa cơn gió bấc của mùa đông nghiệt ngã 
thổi qua giấc mơ ta, một thời rơm rạ không em.

Đã bao năm, ta lang thang vào câu chuyện cổ tích yêu thương 
trong khắc khoải hoàng hôn, hồn ta mang đầy thương tích 
bao mùa lưu lạc 
giữa tình em.

Ta vẫn khờ khạo tin vào sự bất tận con tim,
bên kia đám mây đen là một khung trời bình yên sáng sủa.
như cánh chim vô tư bay qua bầu trời nhung lụa
hương sắc mùa xuân.

Ta chỉ xin được vắt kiệt con tim
dẫu chênh vênh trần thế ,
tận cùng dâu bể
đêm đêm làm chim Tinh Vệ
cõng những vần thơ xanh vá duyên nợ đời người.

Em mãi mãi lặng thinh trên vầng trán đơn côi
còn ta đi góp nhặt những tặng vật ở nơi cùng trời cuối đất,
dành dụm cho em
trong thao thức đợi chờ ,
bơ vơ tháng năm phiêu bạt
mỏi mắt hoàng hôn.

Có phải em nói rằng đã cho ta những ân sủng thế gian
mà em chưa từng trao gửi cho ai,
có phải thượng đế trói buộc hình hài chúng mình muôn kiếp,
cạn cho nhau dòng nước mắt và tiếng hát muôn trùng.
Nếu như thế, người ơi, ta chỉ xin một điều nhỏ nhặt :
cuối cùng, người ở lại trong giấc mơ ta.

14 thg 2, 2014

Nếu...



Marina Viazova
 



















            Tranh MARINA VIAZOVA


 
Nếu là biển, anh sẽ làm BIỂN KHÁT
Sẽ hôn lên sa mạc cõi lòng em
Sẽ tự tình- với muôn ngàn điệu hát
Sóng trào dâng cho tóc nhớ say mềm

Nếu là gió, anh sẽ là bão tố
Thổi vào tim, cho thức giấc đêm nay
Trả thù ngàn năm, em là anh khổ
Màu mắt giai nhân hiện hữu giữa đời này

Tay em cũng phong ba – sầu nhân thế
Sợi tóc em làm bãi bể nương dâu
Nơi xa xăm, anh ôm tiếng kinh cầu
tu ngàn kiếp, em nhiệm mầu hương sắc

Nếu là nắng, anh say từng khoảnh khắc
Sẽ hôn em, lên tà áo thiên thanh
Sẽ đắm đuối giữa hồn em trinh bạch
Cho tình em, xuân hé nụ nguyệt rằm…

10 thg 2, 2014

PHẠM CÔNG THIỆN, Hiu Hắc Quê Hương Bến Cỏ Hồng

Thích Phước An
Bài cùng tác giả


Ở đây, trên đồi cao vắng vẻ, vào mỗi chiều tôi vẫn thường ra đứng nhìn mặt trời khuất dần nơi các rặng núi phía xa, rồi chạnh lòng nhớ đến những người thân đã đến rồi ra đi không bao giờ về thăm lại ngọn đồi cao này. Tất nhiên, trong đó hình bóng của anh Phạm Công Thiện, một thanh niên tài hoa vừa mới từ giã Sài Gòn về đây suốt ngày tự nhốt mình trong một căn phòng đầy sách cùng những câu thơ mà anh đã từng sáng tác ở đây, vào những đêm dài heo hút hay những chiều buồn lê thê, lúc nào cũng sống lại đậm đà trong kí ức xa xôi của tôi:

Hồi chuông chùa vọng luân hồi
Chim chiền chiện hót ngang trời đau thương
Trùng dương nằm đợi vô thường
Đồi cao bạt gió hai đường âm u.

Hay hai câu mà gần như những ai đã từng đọc thơ Phạm Công Thiện thì đều thuộc nằm lòng:
Mưa chiều thứ Bảy tôi về muộn
Cây khế đồi cao trổ hết bông.

6 thg 2, 2014

Mưa Tháng Giêng



Painting Reproduction of Buste de Dora Maar, Pablo Picasso (inspired by) 
















 



Ngày xưa mưa tháng chạp
Em làm thơ yêu anh
Mưa giăng đầy phố mắt
Hoàng hôn nhòa khói lên…

Mắt em chiều thăm thẳm

Những ngày ta không nhau
Anh tay dài lận đận
Tuổi buồn - em ca dao

Những mùa trăng thiên cổ
Nghiêng chao về phía em
Đời anh thành thổ mộ
Em chôn mấy giọt tình

Mưa bây giờ - tháng giêng
Từng giọt gầy trăn trở
Mùa xuân nào? Nỗi nhớ !
Còn nghiêng về phương em…

# Ngày đầu xuân Giáp Ngọ 201
4

1 thg 2, 2014

Mùa Xuân Đầu Tiên Và Người Tiên Tri Của Thời Đại



SGTT.VN - Bài hát được viết mừng mùa xuân độc lập đầu tiên của dân tộc nhưng cũng chính là tác phẩm cuối cùng trong sự nghiệp sáng tác của cố nhạc sĩ tài hoa Văn Cao.
Vào một ngày giáp Tết Bính Thìn (1976), họa sĩ Văn Thao (con trưởng nhạc sĩ Văn Cao) trở về nhà, sững sờ với tiếng đàn dương cầm vọng ra từ căn gác nhỏ số 108 Yết Kiêu. Đó là một điệu valse mượt mà, dìu dặt theo như ông kể lại. Cùng với đó là cảnh tượng mà lâu lắm rồi ông không được chứng kiến: “Cha ngồi bên đàn. Đôi bàn tay khô gầy của ông đang lướt trên những phím đàn ố vàng, loang lổ. Tiếng đàn ấm áp, ngọt ngào âm vang đầy ắp căn phòng”.
Sau 20 năm kể từ lần cuối cùng Văn Cao tuyên bố gác bút, từ bỏ sự nghiệp sáng tác, ông mới say sưa như vậy bên phím đàn. “Cha sáng tác bài hát này mừng xuân đầu tiên đất nước mình thống nhất” - Văn Cao đáp lại con trai ông bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Và Mùa xuân đầu tiên - mùa xuân hòa bình độc lập đã ra đời.
Khác với những ca khúc có cấu trúc phức tạp, ca từ hào sảng như Trường ca sông Lô, Tình ca trung du, Mùa xuân đầu tiên dẫn dắt người nghe vào một không gian âm nhạc giản dị, trong lành bằng một điệu valse khoan thai, dìu dặt mở đầu:
“… Rồi dặt dìu, mùa xuân theo én về


Mùa bình thường, mùa vui nay đã về…”
Nhịp 3/4 đưa đẩy, chậm rãi, nhịp nhàng đón bước người trở về trong niềm hân hoan ngày hội ngộ. Mùa xuân - mùa vui đã về trọn vẹn khi đất nước lần đầu tiên được đón Tết cổ truyền trong hòa bình độc lập. Niềm xúc động ấy trào dâng trong tất thảy mọi người khi nghe đến hai chữ “đầu tiên” thiêng liêng đầy xót xa, thấm thía.
Cố nhạc sĩ Văn Cao bên cây đàn dương cầm. Ảnh: TL