Thơ KG
Hỡi nàng thơ, ta đi tìm em trong mênh mông của bầu trời yêu thương khắc khoải,
trong từng chặng đường lịch sử của nhân loại đau thương,
và ở đó, văn minh được dựng lên trên những nấm mồ, khi loài người vô tình dẫm lên trái tim băng giá của em.
Nàng thơ ơi, ta mãi mãi yêu em như yêu hơi thở của ta, ta sẽ cùng nàng, một lúc về nơi bến bờ vĩnh cửu.
Ta tìm thấy em trong đôi mắt của nàng Sappho huyền thoại,
là mấy ngàn năm vĩ đại Homer,
em là Iliad, em là Odyssey, em là anh hùng ca của huy hoàng Hy Lạp.
Em mang hình hài của Thiên Đường và Địa Ngục
em nhập vào Commedia Divina, ru hồn nhân loại, từ đất Ý, mấy trăm năm.
Em là khí phách của Nguyễn Trãi, mười năm chống giặc Minh, âm vang sừng sững trong Bình Ngô Đại Cáo.
Em là chân dung nàng Kiều tuyệt sắc, mười lăm năm lưu lạc, thân phận con người, trong uyên bác Nguyễn Du.
Ta yêu em vì em là hóa thân của nụ cười và nước mắt,
hình như em đang khóc giữa hồn ta !
Em là men rượu vắt ra từ con tim,
là dòng sữa của mẹ muôn loài, chảy mãi từ buổi sơ nguyên
Em là giọt nước hiếm hoi mà ta tìm thấy trên sa mạc,
ta vắt kiệt hồn ta để chỉ được hôn em trong những phút giây ngắn ngủi cuộc đời.
Em đã cùng ta sống trong băng lạnh, trên núi cao, giữa mênh mông biển cả, nơi ấy ta nghe tiếng thét của địa ngục và tiếng cười của Thượng Đế,
ta tìm thấy em nơi người mẹ mỉm cười đưa bầu sữa cho con, nơi tiếng nỉ non của loài người thống khổ , chạy theo muôn ngả vô thường , ta thấy em trong hố thẳm văn chương, ngàn đời ru nôi cho tình yêu và chân lý,
em là tiếng đàn tuyệt mỹ giữa phong ba.
Ta tìm thấy em trong bầu trời đầy sao sáng của tự do và trên mặt đất đang nẩy mầm của bài ca hy vọng.
Ta nghe tiếng em từ linh hồn của trùng dương dậy sóng,
từ ngọn Phanxipan hùng vĩ án ngữ phía Bắc quê hương. Ta nghe tiếng em đã bốn ngàn năm, khi Sông Hồng vang lên bài ca Sát Thát.
Hỡi nàng thơ, có phải em đang cô đơn giữa những cánh đồng hiu quạnh, giữa những phố xá đông vui, giữa những con đường sáng rực đam mê của những ai tự đánh mất thân mình.
Nhưng em mãi mãi là hơi thở của linh hồn ta.
KG 7-2014