Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 11, 2015

Người Về Từ Thiên Thu

Cơn gió mùa đông
em mang theo
làm buốt giá trang tình sử
đêm khuya rồi, ta ngồi viết nỗi hoang vu
Khi người đến
sắc vàng thu 
rực trong rừng mơ thay áo
hôn lên đêm bão những màu hoa
em lặng thinh trên đôi cánh tay Aphrodite
ta vụng về nâng khúc Beethoven
Những phút giây diễm kiều đêm
trên vành môi nhật nguyệt 
nở trong mùa thao thiết kiêu sa
Em một lần nở hoa 
trên đồi hoang cỏ cháy
đêm đêm dòng suối khao khát trào dâng
em bước đi giữa màn đêm
sương đẫm áo màu trăng bạc thếch
cuộc tồn sinh ngổn ngang trên đôi môi hờn trách
mắt dõi tìm thánh thiện phục sinh
Ta ru em trên cánh võng thời gian
giữa khung trời lộng gió
áo bạc màu, đời vui chi nắng Ngọ,
trong vườn tình ta nho nhỏ
màu mắt em muôn đời trong ký ức mùa thu…
26/11/2015

18 thg 11, 2015

Trường ca Những Nẻo Đường Định Mệnh


3.Những Bước Chân Trần Trên Cát

núi rừng như thiêu thân
nơi bắt đầu và kết thúc…
những nẻo đường chết
nơi đọa đày quê hương


mẹ mỏi mòn bước chân
còng lưng qua vùng thuốc súng
màu mắt loang bom đạn
cháy tận cùng đêm đen


người đi về biển xanh
mặt trời ngây thơ trong trắng
trốn vào màu tâm tưởng
gió khóc trên từng bước hoang,

một tương lai không định hình
những bàn tay què quặt của tồn tại say mùi chủ nghĩa
phía xa máu và lửa
thành phố mỏi mệt
thành phố ngủ quên
biển từng đêm không chịu ngủ
thét gào
rì rào
giữa sự tĩnh lặng đáng sợ
sau những loạt đạn pháo dồn dập trút xuống ước mơ


thành phố 65
thấp thoáng bóng em
chìm trong tiếng vạc kêu đêm
giã từ dòng sông, giã từ con kênh,
tay không chịu buông áo mẹ
em lầm lũi đi về phía không tương lai
không gia đình
không có ai để em chối từ yêu thương
rách nát từng đêm
than khóc từng đêm
sặc sụa từng đêm


ta,
gặp em,
mắt đêm sa mạc
áo thư sinh bạc thếch suy tư
điếu thuốc khuya lập lòe ký ức
em áo đẫm sương
phấn hoa thấm đầy nước mắt
rơi xuống những dấu chân trần trên cát
vô ngôn.

 SG 18/11/2015

4 thg 11, 2015

CUỘC CHỐNG LẠI THỜI GIAN CỦA KẺ CUỒNG TÍN

Truyện ngắn/ tùy bút Kiều Giang


Bầu trời trên đầu của làng Đa Đa vẫn xanh trong ngan ngát, những vì sao tự do lấp lánh, tận hưởng một thế giới riêng của tạo vật vô thỉ vô chung, nhưng mặt đất, rừng núi, biển cả của Đa Đa thì cằn cỗi, tối tăm, dậy sóng.
Lão trưởng làng Đa Đa bắt buộc con dân của lão phải thường xuyên nguyền rủa kẻ thù, cắm đầu cắm cổ mà nguyền rủa, không cần biết là bọn họ có phải là kẻ thù thực sự của dân làng Đa Đa hay không, và bất kể bọn họ đã bỏ hắn ra đi cách đây đã hơn nửa thế kỷ. Phải nguyền rủa những tội ác “ tày trời” của chúng, hắn nói, nguyền rủa cho cây rụng lá trơ cành, nguyền rủa cho đá lăn trăng úa, cho sâu đêm góa bụa, cho quạ đói trắng lông, cho dòng sông nước cạn, cho trọc lóc đồi xanh, cho mặt trời rũ rượi, có nghĩa là cho đến khi nào bọn man di chết sạch, cho mọi thứ trên đời này đều đảo ngược, và chỉ còn lại một thứ là công lao vô cùng vĩ đại và những chiến công hào hùng mang tính huyền thoại của hắn. Nguyền rủa phải càng lúc càng hăng, không biết ngán, cho cổ dài ra, miệng ai cũng như cái loa phóng thanh của thời đại bi tráng của nghèo đói tro than. Hắn muốn cho mối thù ấy càng ngấm sâu vào xương cốt của dân, vào miếu mộ cha ông, vào núi sông còn thổn thức của làng Đa Đa đã một thời “oanh liệt” quằn quại dưới đạn bom. Riết rồi người ta thấy phì cười, vì hình như nó đã trở thành một thứ bệnh hoạn vì bị đầu độc.
Hắn rất sợ, có khi đến hoảng loạn. Hắn sợ thời gian cứ lặng lờ trôi đi mà không nói gì với hắn. Hắn sợ trong những đêm đen khi mặt trời đi ngủ theo qui luật chết tiệt của tạo hóa, có bất kỳ công dân nào của hắn ngủ quên không nguyền rủa nữa. Bây giờ không phải hắn sợ kẻ thù mà còn sợ chính người dân làng Đa Đa của hắn. Hắn sợ cái thói ham chơi, hưởng thụ, móc túi và tru tréo lẫn nhau. Ham chơi rồi lãng quên cựu thù, lãng quên quá khứ, và nhất là lãng quên cái công lao trời lăn đất lở của hắn, cái công lao mà dù có chặt hết tre gỗ làng Đa Đa để làm giấy, múc cạn nước biển Đông để pha mực, cũng không thể nào ghi hết được. Có đêm hắn chợt thức giấc, thấy cái bóng to trùm cả đất trời của mình, bỗng dưng biến mất, hắn gào thét, quát tháo, chửi rủa, đến nỗi hắn tè ra trong quần. Hắn cho là có cướp, có thế lực thù địch, có bàn tay của cựu thù đang thường xuyên rình rập quanh hắn để moi móc những ấu trĩ, ngu muội, lỗi thời của hắn, thường xuyên rình rập gieo rắc tự do và nhất là muốn ám hại để cướp đoạt công lao vĩ đại và quang vinh của hắn. Hắn chụp ôm khư khư cái tráp đựng mật thư của người cha quá cố để lại, mà không ngày nào hắn không mở ra xem, ôn mãi, đọc mãi cho nhập khẩu nhập tâm, đi đâu hắn cũng mang theo bên mình, nói chuyện với ai, ở đâu, hắn cũng dẫn vanh vách những lời dạy của cha hắn truyền dạy như một thứ huyền ngôn xanh. Bây giờ việc đó, hắn và các đồ đệ của hắn rất tự hào, coi đó là cái mốt thời thượng, mà con người của thế giới văn minh đương đại không thể thiếu được.
Những ám ảnh về kẻ cựu thù của hắn đã làm cho đầu óc hắn chai cứng, đen sì, trơn nhẵn như cục than đá, hắn không còn nghĩ ra được điều gì khác ngoài những bài thuộc lòng mà cha hắn đã dạy hắn, trong cổ hắn như có ai nhét một cục giẻ tư tưởng, hắn cố ngậm mà có khi cảm thấy khó nuốt vì những bài học ngày xưa ấy từ trong dạ dày hắn, cứ chực trào ra,vì không tiêu hóa nổi, chặn cục giẻ ấy lại. Hắn không hiểu vì sao và cũng không muốn hiểu, không dám hiểu.
Hắn cứ tưởng rằng kẻ cựu thù của hắn đã đi xa thì từ nay bản thân hắn, đồng đội và muôn dân của hắn sẽ vĩnh viễn sống bình yên dưới sự chăn dắt đầy “ân sủng” của hắn. Nhưng không, ân oán lại chồng chất oán ân, trói chặt vào thân phận hắn, vào cái làng Đa Đa còm cõi tủi hờn dưới những đêm đen phủ bằng bàn tay hắn chưa biết bao giờ mới dứt.
Một ngày, bỗng đâu, người bạn nối khố của hắn, mặt mày lúc đỏ lúc xanh, lúc đanh lúc nhũn, những khuôn mặt đã từng áp lên nhau, ôm hôn nhau đến trụi lông đông đá, bong tróc da non, thế mà hôm nay lại trơ nhẵn như đá âm phủ, láng bóng thiên thạch, chúng trở thành kẻ tân thù lúc nào, ông trưởng làng không hề hay biết.
Rồi những cơn bão bấc nổi lên quét xuống xóm thôn, sấm dậy trời xanh, cây trốc gốc trên non, đá lăn trăng úa, sóng dậy biển đông, tủi hờn miếu mộ…Gần thế kỷ chói lọi thái dương, trăng non không khuyết (?), thế mà bỗng dưng hổ đầu tim rắn, hồng quỷ nguyên hình.
Lão trưởng làng như trong mơ, chỉ vào cái bầu trời phủ đầy mây xám xịt, ú ớ… “không…không… thể được, chúng bay không thể tân thù, đừng cướp đi những vinh quang của ta, chúng bay chỉ là kẻ cựu thù …của ta". Hắn trợn trắng tròng mắt, hình như cơn gió bấc còn cố tạo một tràng cười vào niềm tin cuồng liệt của hắn…
SG tàn thu Quý Mùi 2015.