Thơ Kiều Giang
Ta lắng nghe mùi hương,
theo gió núi thổi về từ ngàn năm,
những khúc biến tấu mùa xuân âm thầm chảy giữa đôi tay tạo tác,
mặt trời gác tay lên ngực em làm rung động núi đồi tháng chạp,
sao người chẳng về cùng ta chia nửa mùa xuân,
Ta vẫn nghe mùi hương tháng chạp thổi qua vùng ký ức lênh đênh,
đêm ta nằm nghe lời thì thầm của lũ côn trùng rong rêu biến thể
từ những giấc mơ của bao triều đại quá vãng hiện về,
trong mùi hương tháng chạp,
Ta ngước nhìn những vì sao tháng chạp,
vội vàng chôn lấp những tàn tro,
thắp sáng ước mơ xua tan lời dối gian thế kỷ,
làn gió đêm ủy mị,
thổi qua làn hương sắc chẳng nhạt phai.
Tháng chạp,
ta đi tìm em trong làn hơi thở nguyên sơ,
em bỗng hiện lên giữa đôi bờ hư thực,
một giấc mơ vừa hình thành bỗng vụt tắt,
ta thấy sự mầu nhiệm trong làn mắt em bơ vơ.
Xin đừng nhân danh lịch sử,
hãy đứng vững trên đôi chân của núi rừng,
chiếc quan tài đừng mang gương mặt của tuổi trẻ,
đừng viết những cuốn sách trong ruột những con quạ,
đừng gắn lời ba hoa vào những tin mừng.
Mặt trời mọc lên những lời cầu nguyện,
thời gian đừng khô trên những bước chân
xin hãy sống lại lời những dòng sông, núi rừng và biển,
em hãy về, giữa lúc này, trong mùi hương tháng chạp cho anh.
SG 24 tháng chạp Bính Thân