Kiều Giang
Ta sắp sẵn cô đơn chiều vạn cổ,
bởi ngàn xưa, em nào hiểu gì đâu,
từ bây giờ cho mãi đến ngàn sau,
ta đau buốt, ánh trăng khuya tàn tạ.
bởi ngàn xưa, em nào hiểu gì đâu,
từ bây giờ cho mãi đến ngàn sau,
ta đau buốt, ánh trăng khuya tàn tạ.
Lời em nói, nghiêng bao tầng dã sử,
ta ngồi im liếm khô máu tim mình,
mắt ta nhìn nhàn nhạt ánh trăng suông,
ôm nỗi nhớ nghe chuyển rung thành quách
ta ngồi im liếm khô máu tim mình,
mắt ta nhìn nhàn nhạt ánh trăng suông,
ôm nỗi nhớ nghe chuyển rung thành quách
Em đừng tiếc, cứ chôn ta, trăng thổ mộ
có gì đâu, vòng nguyệt tạ hoa tàn
rồi mai đây khi trở về thiên cổ
dung nhan em, ta siết giữa bàng hoàng,
Đêm tạ từ, hồn một kiếp đi hoang
ta ngồi khóc cõi trần gian hoang dại,
giữa băng tuyết, ta chuốc ngàn oan trái
trong lặng thầm ,ta uống máu tà dương,
Trang tình sử chẳng bao giờ xanh lại,
cuộc truy hoan nơi địa ngục, thiên đường,
ta đứng đợi, mắt hoàng hôn dã thú,
đêm tạ từ, cát bụi khóc triêu dương.
SG 12-3-2012