Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 5, 2018

Cô Đơn Màu Thiên Cổ


Kiều Giang
Ta sắp sẵn cô đơn chiều vạn cổ,
bởi ngàn xưa, em nào hiểu gì đâu, 
từ bây giờ cho mãi đến ngàn sau,
ta đau buốt, ánh trăng khuya tàn tạ.

Lời em nói, nghiêng bao tầng dã sử,
ta ngồi im liếm khô máu tim mình,
mắt ta nhìn nhàn nhạt ánh trăng suông,
ôm nỗi nhớ nghe chuyển rung thành quách


Em đừng tiếc, cứ chôn ta, trăng thổ mộ

có gì đâu, vòng nguyệt tạ hoa tàn
rồi mai đây khi trở về thiên cổ
dung nhan em, ta siết giữa bàng hoàng,


Đêm tạ từ, hồn một kiếp đi hoang

ta ngồi khóc cõi trần gian hoang dại,
giữa băng tuyết, ta chuốc ngàn oan trái
trong lặng thầm ,ta uống máu tà dương,

Trang tình sử chẳng bao giờ xanh lại,
cuộc truy hoan nơi địa ngục, thiên đường,
ta đứng đợi, mắt hoàng hôn dã thú,
đêm tạ từ, cát bụi khóc triêu dương.
SG 12-3-2012


26 thg 5, 2018

Người Đã Đến Và Người Đã Về

Bên bờ đá thiên thu
dòng sông nằm kể chuyện trăm năm trôi đi mùa nguyệt tận, em một thời lận đận trăng non.

Ta ôm màu trăng
trên bến bờ nhật nguyệt
người đã đến và người đã thề
rằng sẽ cùng ta ngồi hát
trong mắt mặt trời
muôn đời chỉ còn lại nỗi đam mê

Trong màu mắt sơn khê
người đã nói và người đã cười,
đã cùng ta rong chơi
trên đôi cánh thời gian
chưa bao giờ mỏi mệt
người ru ta trong bao tầng ký ức
qua bao mùa rạo rực
và ta đã chết…
trên sóng ngầm cuồn cuộn dấu môi.
Từng sợi tóc
người về hát mừng
bay trong vô cùng...
huyền thoại tình ta
cho hoang vu trần thế…lùi xa
Người đã đến và người đã về
bến trần gian hoang vu
nhớ em từng khoảnh khắc
trên đôi môi thầm nhật nguyệt
ta còn mãi u mê…
21/01/2016
Tranh của PICASSO

Yêu thích

24 thg 5, 2018

Những Giọt Mưa Gian Nan


Kiều Giang
những hạt mưa thức đêm kéo ngược thời gian,
mùa đông xám treo lững lờ trên cành vô thức,
người đàn bà đeo quanh mình những vì sao sáng rực,
ta hiểu thế nào là những giọt mưa gian nan.
thế gian bỗng sợ nghe tiếng người,
ta trốn sâu vào cành cây bên góc phố,
khuôn mặt của bầu trời xanh khốn khó,
chúa đang cười trên cây thánh giá bỗng buồn hiu.
đêm nay ta ôm ngủ với những giọt mưa,
chuyến xe đời đi qua không có khách,
sáng nay hạt đậu lại nảy mầm trinh bạch
và đêm vẫn hiền lành như Ma Soeur.
ta mơ thấy một tiếng nói vô gia cư,
rơi thõm xuống dòng sông ký ức,
màu trăng đêm rất nhạt,
xanh xao như người thiếu phụ mất máu sau sanh.
Những giọt mưa gian nan,
gọi tên đêm tận cùng da thịt,
em nào đâu có biết,
một cánh mai vàng ngồi khóc giữa tàn đông.
SG Sinh nhật 19-2-2018
Tranh của Maria Cristina Faleroni.

8 thg 5, 2018

Đà Lạt Xuân Và Em



Thơ Kiều Giang
Hôm nay đi giữa Đà Lạt xuân,
anh nhớ Đà Lạt của chúng mình năm trước,
em thường nép vào huyền thoại nên anh sợ mất,
sợ mất em, là mất cả Đà Lạt xuân,
Đà Lạt cho anh màu áo trinh nguyên,
màu áo em trong xanh huyền mắt nhớ,
anh bắt chước cành thông, hôn em trên đồi gió
truyền hơi ấm cho nhau, anh mắc nợ em rồi !
Đà Lạt những ngày này anh thấy đơn côi
những ngày không em, trên Đồi Cù rét,
hoa công viên, mùa xuân chưa nở hết,
nước Xuân Hương thao thức đến bao giờ ?
Anh gọi Đà Lạt xuân trong màu mắt em mơ,
và cứ ngỡ hồ Tuyền Lâm trong mùa lễ Phật,
Đà Lạt trong anh. Như em. Có bao giờ mất
em còn mãi trong đời , ngây ngất Đà Lạt xuân.




4 thg 5, 2018

Tổ Quốc Hay Ngai Vàng?


Truyện ngắn Kiều Giang

Trong năm ngày đêm, kinh thành Thăng Long chìm trong máu lửa, người ta chỉ nghe tiếng súng, tiếng thét và tiếng trống xung trận của quân Tây Sơn và tiếng la hét thất thanh của tàn quân Tôn Sĩ Nghị, mùi thuốc súng trộn với mùi máu quân Thanh còn đặc quánh trong không khí. Sáng nay vua Quang Trung, một mình ngự trên chiếc ghế rồng ở điện Kính Thiên, mà cách đây chỉ mấy ngày, Chiêu Thống còn ngồi trên đó. Nhà vua liếc mắt nhìn ra cửa Đoan Môn và ban lệnh: “dẫn hắn vào”. Lập tức, 2 tên lính cận vệ mang đoản đao cặp nách đưa Tự Tôn đang bị trói, vào ngồi xuống chiếc ghế dài đặt giữa nội điện. Nhà vua ra lệnh: “ cởi trói cho hắn”.
Vua Quang Trung quan sát vẻ tiều tụy của Tự Tôn, sau mấy ngày chạy trốn, trong bộ tứ thân màu nâu dân dã, bỗng chốc chạnh lòng cho buổi mạt vận của một triều đại đã tồn tại suốt mấy trăm năm. Hoàng Đế Quang Trung quắt mắt nhìn vào mặt Chiêu Thống, rồi hỏi: