Tùy bút Kiều Giang
nàng bước ra từ chốn hồng hoang với những nơ-ron xám tinh anh,
nàng bảo ta lục lọi trong ẩn ức libido, vì nàng ghen với những Mona Lisa trong hồn ta, nên nàng bắt ta phải phơi bày cái ký ức hoang dã của ta ra trước mắt nàng tất cả những hình thù của loài âm mao chất chứa trong thiên đường và ngục thất mà ta tự xây trên bước đường du mục, qua tuyết băng, sa mạc, qua từng ngày khô khốc,từng đêm thức trắng nồng nàn, nhưng ta không có những Mona Lisa để cho nàng xem, ta chỉ còn trong hồn những con chữ, vừa lượm ở ven đường, mà có khi, con người cũng đã lãng quên,
ngày hoang, đêm hoang, ta chắt chiu từng con chữ như những con ốc muôn màu long lanh vớt lên từ lòng biển sâu câm lặng, dành để làm chuỗi hạt đeo vào cổ nàng, hóa thân thành những vần thơ chắp cánh cho nàng bay lên,
nhưng nàng bảo rằng, trong thế giớ đảo điên, chênh vênh bóng chim trên nền trời đầy gió bão của kim tiền và gươm giáo, hận thù, những vần thơ kia sẽ nổi trôi lạc lõng, xin chàng hãy cởi chuỗi ngọc ra khỏi cổ em,
không đâu em, ta sẽ trở về lượm lặt những chữ nghĩa còn tiếc thương tiếng chim của những sớm mai hồng vương trên mái tóc, dành dụm cho sự cứu chuộc của thời mạc vận giống người, để ta đi tìm về siêu nhân trong mắt Nietzsche, ta lại ngồi bên nàng mà chữ nghĩa rẩy run phủ lên người nàng thành những viên ngọc trai lóng lánh,
ta đưa nàng đi tìm lòng vị tha trong con chữ, để bom hạt nhân và quyền lực không trở thành một thứ đạo đức mù lòa, nghệ thuật trở nên phù phiếm và phật chúa chỉ là lừa bịp viễn vông,không tu chính tâm linh, cuộc tồn sinh sẽ trở nên vô nghĩa, ta trở về đồng cỏ mịn xanh, ngát hương hoa dại, để ta yêu nàng như yêu con chữ từ thời bập bẹ nguyên sơ,
rồi từng ngày, ta vẫn phải băng qua những nghĩa trang chôn cất những con chữ hàng ngàn năm, những áng văn chương tuyệt bút, miệng há hốc ngước nhìn vầng trăng không chịu tắt, làn mưa réo rắt dáng thu , những con chữ tái sinh từ nơi nghĩa trang hoang lạnh , hay sinh ra từ sông núi kỳ vỹ hoang vu, lung linh trong khoảng trời kim cổ, từ lòng đam mê trắc ẩn của giống người, vì còn đoái thương cho thời tàn úa văn chương, không bao giờ tàn lụi,
nàng ơi, ta chẳng có gì đáng giá để cho nàng đâu, kể cả bóng dáng của nàng Mona Lisa mà Leonardo Da Vinci bỏ lại, chỉ có những con chữ còn sống mãi trên bầu trời phủ kín hồn ta,