Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

31 thg 5, 2019

Người Ngồi Vẽ Chân Dung Thời Gian


Truyện ngắn Kiều Giang
Hắn rơi xuống cuộc đời như người ta ném một viên sỏi sần sùi vào dòng sông đang chảy. Cha mẹ hắn đã bỏ hắn ra đi vĩnh viễn trong một tai nạn thời cuộc, khi hắn mới vừa lên ba. Người đàn bà góa, không con, thương tình, đem hắn về nuôi nơi cái xum ổ chuột hun hút trong con hẻm ngoằn ngoèo, hắn từng đi chơi , không tìm ra lối về.

Cứ Để Anh Làm Loài Dã Tràng

 
Kiều Giang
Thế là cứ mỗi giọt mưa là một mặt người?!
Để anh trở thành hoang tưởng - u mê 
Và em cứ vẫn là nàng Lọ Lem anh yêu trong cổ tích,
Anh đành ôm ấp vầng trăng đêm - méo xệch,
Giữa trời mơ, em xa cách lâu rồi !
Em cứ ác đi ! Như Bao Tự, Đắc Kỷ, Tây Thi,
Lật cả ngai vàng dưới làn mi - không cần sám hối!
Cứ để cho anh là Adam, mà vẫn tự cho mình có tội,
Chẳng than van, dù bị em đuổi khỏi địa đàng.
Em có còn hát những lời hoan ca
khi em đọc những vần thơ anh viết từ cõi chết?
Cứ như thế đi em, không sao hết...
Vì anh biết rằng vẫn còn dài...đoạn kết của tình yêu,
Xin em hãy cứ xa hoa những gì em có,
Anh sẽ vui vẻ làm loài Dã Tràng xây thành quách cho em,
Thành quách anh xây từ lúc bình minh,
Khi vũ trụ rùng mình chờ em thức giấc.
Vì phận số, anh vẫn hoài yêu lòng biển khát,
Con sóng xô bờ cũng đến từ bàn tay định mệnh của em.
Trong cơn mơ, em có hiểu rằng
Con Dã Tràng đang ngơ ngẩn đếm từng vì sao sáng!
Xin tạo hoá cũng hiền như những vần thơ anh,
Khi anh đọc theo lời thì thầm của Chúa,
Để ngày kia dẫu xa nhau, anh vẫn còn nghe hơi thở,
Hơi thở của đất trời lẩn trong từng hơi thở của em!
Tranh của PICASSO

Valentine Của Mẹ


Kiều Giang
(Tặng những người mẹ VN mất con trong ngày 17-2-1979, trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam của bọn bành trướngTrung Quốc)
Ngày xưa, mẹ làm gì có Valentine!
cánh hồng mẹ hái bên đường là để dành con trai mẹ,
đêm ấy, dưới ánh trăng chênh chao mẹ hát khẽ:
đứa con này, là tặng phẩm em dành cho anh…
Rồi mắt mẹ mờ,
vì khói lửa chiến tranh,
chồng của mẹ ra đi không biết ngày trở lại,
không còn những đóa hoa hồng dại valentine cho mẹ hái,
sau màu đỏ kia là máu của con trai mẹ !
Đi rồi…
Hôm nay mẹ đưa tay sờ sẫm
lên di ảnh của hai người,
Dẫu mẹ mù,
nhưng hình như vẫn còn nhìn thấy,
Màu máu tươi của cành hồng Valentine,
từ trái tim mẹ
dâng đời…
SG ngày 14-2-2019
Các hình minh họa:
H1,3. Các chiến sĩ VN trên xác xe tăng TQ
H2. Xe tăng TQ tiến vào biên giới phía Bắc
H4: Các nữ chiến binh VN chỉa súng canh giữ tù binh TQ.

26 thg 5, 2019

Vô Đề


Kiều Giang
Ta không tội, vẫn đợi người cứu rỗi,
Để ngàn sau, không còn nỗi ăn năn,
Ta vì em mà bắt mình vô tội,
Gió vì ai, mà thổi suốt vô cùng…
Mồng 6 Tết Kỷ Hợi

Mùa Xuân Và Em

 
Kiều Giang
Lá thu,
đông cuốn đi rồi,
Xuân về
hoa thắm
bên đời ngát hương,
Lam chiều
khói mỏng còn vương
Môi em
chín mọng
đoá hường lung linh.
Hoa cười
nụ thắp bình minh
Giấc mơ nào cất
trên cành sương mai?
Gót son
còn rõ dấu hài
Búp sen
nở vội
trên mười ngón em.
Mẹ hiền
vui cội đào xanh,
Bánh chưng mẹ gói,
dỗ dành mai sau,
Ngoài vườn
trắng nụ hoa cau,
Mai này
anh ướp hương trầu trao em.
Xe anh
bánh lấm bụi đường,
Biết em còn muốn
ngồi chung lối này,
Ngày vui
hương lụa gió bay,
Áo xuân em mặc,
tiếc gì thu đông?
Lỡ mai,
em có theo chồng
Ngày vui
còn nhớ áo hồng anh trao?

Trong Đôi Mắt Mùa Xuân


Kiều Giang
Những chiếc lá quay cuồng trong suy tưởng quằn quại,
bên những tiếng thét của phiên bản Eva
Mặt trời sũng buồn dụi mắt,
Mặt trăng bị treo cổ, khô trên cành nguyệt quế,
mái ngói cuối ngày nằm kể câu chuyện của thời gian
Trong đôi mắt mùa Xuân
có một dòng sông treo mình trên khung trời xám mùa đông,
trong trái tim người, những ánh lửa của bình minh giao tranh,
những chiếc lá xanh rơi trên dòng nước chảy giữa hồn,
Tôi thấy đôi mắt người di chuyển về một mùa đông xa cách,
tôi mường tượng thấy những nụ hôn rụng xuống dòng sông,
kỷ niệm về em là những cuộn khói hoàng hôn lơ lửng,
lá úa mùa thu xoáy tròn trong lòng tôi gió bão.
Đôi tay cô đơn cố quờ quạng như người sắp chết đuối,
chiếc áo lụa vàng bông đỏ trên làn da trắng sững sờ,
đôi mắt em đôi khi thoáng hiện những bờ biển làm tôi kinh ngạc,
bầy chim ăn đêm mổ vào mắt những vì sao,
hồn tôi dâng trào bóng tối của mùa đông.
Ngoài vườn, những con ong trắng bay đi tim mật ngọt,
buông ra những vọng âm làm đầu gối tôi khụy xuống,
trong sa mạc tôi cố trồng những bông hồng cuối,
đêm cứ chập chờn trong đôi mắt mùa xuân.
Ta đã trút bỏ xiêm y trên cơ thể mùa xuân,
và bỗng thấy mình trở thành pho tượng run sợ,
màn đêm đang vỗ cánh ở phía chân trời,
nỗi cô đơn đang theo bầy hải âu lang thang.
Tranh PICASSO