Kiều Giang
Cũng từ nơi ấy,
hôm nay về nhà,
tôi lại phải đi ngược.
hôm nay về nhà,
tôi lại phải đi ngược.
Dòng đời trôi lên phía trước,
tôi lại phải đi ngược phía sau,
tôi lại phải đi vòng,
không còn đường về nơi cũ.
tôi lại phải đi ngược phía sau,
tôi lại phải đi vòng,
không còn đường về nơi cũ.
Đêm nay tôi nói chuyện,
với những bức tường,
lâu nay vẫn câm lặng,
nay bỗng hỏi tôi,
sao ông buồn,
sao ông cũng câm lặng như tôi.
với những bức tường,
lâu nay vẫn câm lặng,
nay bỗng hỏi tôi,
sao ông buồn,
sao ông cũng câm lặng như tôi.
Đường mồ côi,
vậy mà tôi vẫn nghe bên tôi tiếng bước chân
của dòng sông,
của giọt sương,
của chiếc lá,
của lũ côn trùng,
tiếng nói không của một ai cả,
chỉ còn lại một tiếng nói của riêng một người,
của riêng tôi,
nói về chuyện tôi ngược đường…
vậy mà tôi vẫn nghe bên tôi tiếng bước chân
của dòng sông,
của giọt sương,
của chiếc lá,
của lũ côn trùng,
tiếng nói không của một ai cả,
chỉ còn lại một tiếng nói của riêng một người,
của riêng tôi,
nói về chuyện tôi ngược đường…
Vậy là tôi trở thành người xa lạ,
một con người khác,
tự bao giờ,
và tôi hiểu
không còn có gì trước mặt tôi…
Ngày 25-4-2019
một con người khác,
tự bao giờ,
và tôi hiểu
không còn có gì trước mặt tôi…
Ngày 25-4-2019