Thơ Kiều Giang
Cành cây đang đi tìm nguồn cội,
ngơ ngẩn nhìn bầu trời,
bâng khuâng nhìn mặt đất,
tất cả đều xa lạ,
tất cả đều quen thuộc,
bóng của nó lại in lên trên từng tiếng nấc
gian nan,
Có người đi qua trần gian
dưới bóng cây,
nhưng không nhìn thấy nó,
cành cây lại nhìn thấy khoảng trống
trên những bước chân người,
vì bóng của nó làm cho người qua đường
muốn dừng lại,
nhưng ít khi họ để ý đến cành cây,
họ chỉ hững hờ thích cái bóng của nó.
Cành cây cười cùng cơn gió,
nó yêu những khoảnh khắc vô tình
cơn gió đi qua,
đêm ngày cơn gió thầm thỉ cùng cây,
không có lúc nào cơn gió xa rời,
đánh thức nó mỗi sớm mai,
vẫy tay chào nó lúc chiều tà,
nhẹ nhàng hôn lên tóc nó giữa đêm khuya,
khi trần gian không có ai,
khi nó thao thức một mình.
Có khi cơn gió làm cho nó
vặn mình quằn quại,
nhưng không hiểu vì sao,
Nó mãi mãi yêu,
SG 29-10-2019.
Ảnh ST trên mạng
Ảnh ST trên mạng