Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

24 thg 3, 2020

Cành Cây Và Cơn Gió


Thơ Kiều Giang

Cành cây đang đi tìm nguồn cội,
ngơ ngẩn nhìn bầu trời,
bâng khuâng nhìn mặt đất,
tất cả đều xa lạ,
tất cả đều quen thuộc,
bóng của nó lại in lên trên từng tiếng nấc
gian nan,

Có người đi qua trần gian
dưới bóng cây,
nhưng không nhìn thấy nó,
cành cây lại nhìn thấy khoảng trống
trên những bước chân người,
vì bóng của nó làm cho người qua đường
muốn dừng lại,
nhưng ít khi họ để ý đến cành cây,
họ chỉ hững hờ thích cái bóng của nó.

Cành cây cười cùng cơn gió,
nó yêu những khoảnh khắc vô tình
cơn gió đi qua,
đêm ngày cơn gió thầm thỉ cùng cây,
không có lúc nào cơn gió xa rời,
đánh thức nó mỗi sớm mai,
vẫy tay chào nó lúc chiều tà,
nhẹ nhàng hôn lên tóc nó giữa đêm khuya,
khi trần gian không có ai,
khi nó thao thức một mình.

Có khi cơn gió làm cho nó
vặn mình quằn quại,
nhưng không hiểu vì sao,
Nó mãi mãi yêu,
SG 29-10-2019.
Ảnh ST trên mạng

Không Có Gì

Thơ Kiều Giang
Không có gì đâu em,
trò chơi đang bày ra,
trên đường phố,
trong công viên,
trong nhà thổ
trên nỗi lo sợ của cô gái làm tiền,
trên những cánh đồng trơ gốc rạ,
trong những lời phát biểu vĩ đại,
của các yếu nhân.
Chúng ta đang bước đi,
trên những đầm lầy,
trên những đại sảnh đường,
trên những tiếng cười,
trên những xác người,
trên những ngọt ngào hoa mỹ,
đừng tìm kiếm gì cả,
giấc mơ đã mất tích,
ở đây chỉ còn khoảng trống,
người ta đang chết trong xác thân di động,
trong mọi tầng lớp,
trong mọi cung bậc,
trong mọi lúc mọi nơi,
vì không khí không còn đủ để thở,
nụ cười lăn lóc
trên những hòn đá
mà người ta cứ ngỡ là trái tim,
và cho rằng
những xác chết đàng kia
đang cười.
Con người đang chạy theo
những nàng tiên tha thướt,
hay là cái bóng của mình,
những bóng ma.
không còn ai đâu em,
trong bầu trời,
trống rỗng.
SG 27-10-2019
Tranh ST trên net

Lam Lũ Quê Em


Thơ Kiều Giang
(tặng tác giả CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN)

Ngày mưa ngửa mặt trông trời,
nắng về úp mặt nghe lời đất nâu,
luống cày thương giọt mồ hôi,
tay em ruộng cấy buốt lời ca dao.

Anh về chia nửa nỗi đau,
mà sao sông vẫn bạc màu tóc mây,
đất lành em cũng thơ ngây,
trăm năm gian khó thêm gầy áo em...
          SG 7-2011.
(Trích trong tập thơ BIỂN KHÁT- nxbVHVG 2011)
Một cảnh trong phim CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN

8 thg 3, 2020

Lão Thần Rừng Và Những Bụi Gai


Thơ Kiều Giang
Thần rừng nói với ta,
rằng lão chẳng thích những rối rắm 
của những sinh linh mà lão cai quản

Lão không thích những dòng thác
cứ gào thét đêm đêm
sau những cơn mưa xối xả suốt mùa đông,
nhưng tay lão chẳng thể che nổi bầu trời,

lão chẳng thích dòng nước kia lại đổ ra khơi
vì lão cũng chẳng ưa gì mùa khô cạn,
những ngày nắng hạn mà lão chẳng có thể làm mưa.

Lão chẳng thích những bóng cây cao,
và những bụi gai rậm rạp
vì chúng đã chắn những lối đi,
nhưng lão không thể chặt hết một rừng cây
từng ngày vươn sức sống.

Lão muốn điều khiển bầy thú rừng đi rông,
không tuân theo trật tự của lão,
nhưng lão lại không thể thay thượng đế
để kiến tạo muôn loài.

Từng đêm lão mệt nhoài trong giấc ngủ,
vì tiếng vượn hú và loài sói tru,
nhưng lão lại không thể bắt loài chim
hót trong bóng tối,
và loài sơn ca lại chỉ hót
trong rực rỡ bình minh.

Lão không thích loài hoa lại nở,
vì hương thơm phí hoài
khi lão đã triền miên trong giấc ngủ,
nhưng lão không thể ngăn loài hoa thích hé nụ
giữa trời xanh.

Rồi lão nổi điên
về những bước đi của tồn tại,
mãi mãi tự do.
( Trích trong tập EM VẪN NGỒI HÁT VỚI MẶT TRỜI)

Cái Bóng Ma của Thế Kỷ


Thơ Kiều Giang

Hắn bắt đầu cuộc hành trình
đi hãm hiếp chân lý,
cuộc hãm hiếp
được ngụy trang bằng những lời hoa mỹ,

từ khi lò thiêu Auschwitz bị đánh sập,
hắn lại muốn xây những thứ lò thiêu khác,
có màu sắc của cung điện mùa đông,
chúng đặt tên cho những lò thiêu mới nghe rất mỹ miều,
mà Victor Hugo đã nói,
“đó là sự đam mê cuồng dại của vài người,
nhưng lại là tai họa của cả nhân loại”
hắn không đọc và cũng không hiểu điều đó,
hắn đi gom những cặn bã của thế kỷ,
để thắp hương cho tổ tiên mình.

Máu của hắn là một loại chất nhờn,
pha trộn từ những phế phẩm
trong đống rác của lịch sử châu Âu,
với máu của đám mũ cánh chuồn,
đi theo hầu tên chém rắn,
hắn không hề thấy,
hắn không bao giờ hiểu được,
vì sao những con sâu đêm cũng muốn nhìn ánh bình minh,
những giọt sương,
lại run rẩy trên những cánh hoa Iris,
reo vui dưới ánh mặt trời,
sóng biển muôn đời rì rào tình yêu thương,
hắn thật sự không hiểu,
vì sao loài rắn rít,
lại bò ra từ trái tim hắn,
như bò ra từ khu rừng tiền sử,
bò lên khuôn mặt của hắn,
bủa vây nụ cười hiếm hoi,
tặng phẩm của gã ria mép đang ngủ quên.

Hình như tạo hóa không cho hắn thấy mặt trời,
hắn bước đi trong bóng tối,
nhảy nhót trên nụ cười hoang dại,
trên những giấc mơ của loài ma,
trên những sa mạc đầy mồ,
bóng của hắn xiêu vẹo nhảy nhót,
sau những cuộc tàn sát,
miệng của hắn đầy máu,
dưới chân hắn là những cánh đồng đầy sọ người,

Trong trái tim hắn,
chứa đầy cặn bã của giấc mơ quyền lực,
một thứ rác rưởi,
vẫn tồn tại trên dòng sông lịch sử,
trở thành của một thứ tư duy què quặt
trong bóng tối hoàng cung,
hắn muốn bóng của hắn bao trùm,
lên biển lửa hủy diệt,
hắn đam mê Auschwitz.

SG 16-10-2019
Tranh st trên net

Phía Cuối Con Đường


Thơ Kiều Giang
Buổi sáng,
khi cơn mưa làm ngập lụt tâm tư,
những tia nắng yếu ớt
cố gắng chui qua khoảng trống tâm hồn,
con người đang vui đùa trong những giấc mơ
cùng kiệt,
em vác nụ cười và nỗi lo âu trên lưng,
đem tặng anh,

Anh bỗng muốn trở thành người tiền sử,
muốn thấy mọi vật không xiêm y,
anh muốn cõng em ngồi trên lưng loài khủng long,
đi về phía không có loài người,
ta cố đi về thời tiền sử,
để không phải đối mặt với những cơn bão.

Anh im lặng trong cái phi thời gian,
em quỳ xuống nhặt những viên sỏi,
ném xuống dòng sông đang chảy,
dòng sông không dừng lại,
và chúng ta đã đi trên chuyến cuối của con thuyền.

Ta đang ngồi trên lưng loài khủng long,
cùng mân mê bao tầng ký ức,
nên anh cũng không thể dìu em,
đi về phía cuối con đường…

Ta cố nhặt những mảnh vỡ của thời gian,
vắt trên lưng của những vần thơ,
một mình bước đi trong những khu rừng,
chằng chịt những con đường,
để không còn nhớ ra,
nơi đâu là cuối con đường...
không có em
SG 3-10-2019
Tranh trên internet

Vong Quốc


Truyện ngắn Kiều Giang

Đêm nay, bầu trời nghĩa trang thật lạ. Âm khí lạnh toát, nghe rờn rợn. Ánh trăng thượng huyền nhợt nhạt, xanh xao, ngập ngừng lặng lẽ hôn lên những giọt sương còn vương trên những lá cỏ bơ phờ, thỉnh thoảng tiếng gió rít qua khe mộ, như tiếng rên của thời gian mấy ngàn năm, thổi qua mặt người.