Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

26 thg 4, 2020

Một Kiếp Văn Chương

Kiều Giang

Khi con chữ
rớt xuống vành nôi,
trên núi cao và trong băng lạnh,
khi ta đang bước qua khe núi,
trên lưỡi dao của lời nguyền,

khi móng vuốt của thời gian xé nát cơ thể ta,
là khi ta từ chối thiên đường và ôm hôn địa ngục,
đẩy ta trên con thuyền nan ra đaị dương,
đi tìm bản ngã của sự cô đơn.

Tính thể ngôn ngữ là sự đùa cợt,
đầy giả tưởng và đam mê,
con chữ được nuôi dưỡng bằng ánh thép
là cơn đói của lưỡi dao,

Tính thể của ngôn ngữ là thứ côn trùng,
đêm đêm bò vào mạch máu,
vừa đi vừa hát tình ca của hồng hoang,
làm ta mất ngủ,
bắt ta phải nguyền rủa sự giả dối và khốn cùng.
KG-SG 11-11-2019
Tranh st trên net

Đi-Về Với Thơ


Thơ Kiều Giang
(Thay lời tựa của Tập thơ BIỂN KHÁT - KG nxb VHVN 2011)

1.
Thơ là linh hồn, là trái tim của vũ trụ,
là dòng máu thấm đẫm đất trời
từ thuở bình minh của nhân loại nguyên khai.
Thơ có từ thuở dân tộc Trung Hoa mặc khố
mà đêm về lần mở Kinh Thi.
Thơ nở trong vườn Thần Thoại La Hy,
bên những tượng thần đẫm sử thi huyền mặc.
Thơ chảy từ trong mắt của Chúa Hài Đồng
đêm đông lạnh lùng
trong máng cỏ Thành Jerusalem,
máu của Chúa mênh mông chảy vào Kinh Thánh.
Thơ là dòng sông vô tận
của đất trời Hindu,
nơi Phật Thích Ca nhập định dưới gốc Bồ Đề
trong rừng Tuyết Sơn bên bờ Vi - Liên - Thiền - Giang
huyền thoại,
là hàng vạn trang kinh Phật để lại trần gian.
2.
Thơ là của non nước Việt Nam vạn đại,
thuở nào cũng có đàn con dũng sĩ,
"vác thanh gươm ngàn cân" ra trận,
Từ Lạc Thuận - Chân Lưu,
câu thơ Ngọc làm kinh tâm sứ Tống.
Thơ đến từ thiên sử ca hùng tráng,
dậy sóng trong tiếng trống Mê Linh.
Thơ vút lên trong tuyên ngôn độc lập,
Lý Thường Kiệt sáng danh "Nam Quốc Sơn Hà"
Thơ của Trần Quốc Tuấn - bao đêm không ngủ
ngày quên ăn
sớm tối lo việc quân
hun đúc nên "Hịch Tướng sĩ",
thúc giục hàng vạn tinh binh
rầm rập tiến quân ra trận,
Hồn thơ vang vang trùm tuế nguyệt.
Thơ Chu Văn An,
" Sớ thất trảm" nghĩa động kiền khôn,
vạn niên sáng đạo,
hồn trong dân không bao giờ mất.
Thơ lẩn trong bút thần " Bình Ngô Đại Cáo"
Nguyễn Trãi Vi thần-Lê Lợi vi quân,
đánh cho tan lũ giặc Minh xâm lược.
Thơ là giọt lệ, là nụ cười đậu trên mắt trên môi,
là sự nhiệm màu của từng giọt máu
nhỏ lên từng tấc đất của quê hương !
3.
Thơ mở túi càn khôn trong máu trong tim,
thổi hồn vào muôn vạn sinh linh
nơi trần gian ngồn ngập.
Thơ biến sỏi đá một đời lăn lóc
thành viên ngọc quý lung linh,
tưới sa mạc khô cằn
thành thiên đường kiều diễm.
Thơ biến ngàn năm mong đợi
Thành những tối tân hôn,
dẫn những mảnh hồn cô đơn
về nơi bến bờ xanh thẳm
Thơ dắt gió lên non, kéo mây trời xuống đất,
là vầng trăng vằng vặc ngủ trên mắt trên môi,
là đêm sương ướt đẫm áo Tây Thi,
rủi Phạm Lãi không kịp đưa nàng về nơi tiên cảnh.
Thơ chở che những linh hồn bất hạnh
qua khỏi đêm đen,
đợi phút thiêng
trong hồn đồng loại.
Thơ chảy trên những luống cày thấm đẫm giọt mồ hôi,
bác nông phu mưa dầm nắng lửa.
Thơ khóc cho trẻ mồ côi
đêm đông dài không nơi nương tựa,
thương mẹ hiền tựa cửa trông con.
Thơ cho người cô phụ sắt son,
chờ chồng hóa đá trên non,
trông về biển Đông vời vợi
Thơ là nỗi khát vọng ngàn đời,
là sóng động biển sâu,
là sấm tự trời cao,
là suối thiêng ào ào thác đổ,
để rửa sạch những mưu toan bẩn thỉu của trần gian.
Thơ là của một thế giới không chiến tranh,
không mưa bom bão đạn,
của màu xanh không thù hận
là bài ca bất tận của Đại Đồng
Thơ là ĐỜI, là ĐẠO,
Là Hồn Người Ở Trọ
Đêm nghe chiếc lá rơi.
KG-SG- 2011
Ảnh: SAPPHO, nhà thơ nữ đầu tiên của Hy Lạp.
Tranh của Charles Mengin

15 thg 4, 2020

Chuyến Tàu Và Đứa Con

Kiều Giang
Viết tặng một người mẹ

Ta lắng nghe tiếng thở 
của con tàu
lẩn trong hơi thở của em,
trong sự ngái ngủ
của thượng đế.

những thanh củi cùng đứa con trai,
hình như đang trên ngọn lửa,
của những năm tháng không có bóng con người,
em không thể nào chọn lựa,
trong cái đêm mịt mùng
đời em.
Em khàn giọng chạy theo con tàu,
đang lao về phía trước,
rồi em lại chạy ngược,
nhưng hình như không có ai,
nghe lời em réo gọi,
thất thanh trong gió,
em cố níu con tàu
như níu trần gian triền phược,
tóc em đang bay ngược
màn đêm.
dẫu thế nào, em cũng phải tìm
cho được
đứa con,
còn ta ngước lên nhìn em,
đang bềnh bồng trong ký ức…
SG 8-11-2019
Tranh st trên net.

Bên Kia Đường Chân Trời


Truyện ngắn Kiều Giang
Hùng đẩy cánh cổng chốt hờ then, lẳng lặng bước vào căn biệt thự mini. Trời đêm thật yên ắng trong cái tổ ấm mà anh dày công gầy dựng, vun vén trong suốt 10 năm. Anh thuộc lòng từng dấu tích trên mỗi gốc cây trong vườn, từng chỗ đặt vật dụng trong nhà, anh yêu chiếc ghế đá đặt gần hồ cá cảnh, nơi anh thường ngồi với Hoàng Lan trong những đêm trăng …

Nén Nhang Cắm Ngược

.
KG - Truyện cực ngắn.
Khoảng mươi ngày, sau cái chết oan của quan trạng, người ta phát hiện nhà vua cũng treo cổ nơi phủ nhà sàn.
Một nén nhang cắm ngược trong bâu áo nhà vua và bức di thư viết, “dưới chân trẫm là những xác người, trẫm muốn theo họ”. 
Không biết từ đâu, người ta nghe tiếng tru không dứt của loài linh cẩu.
SG 25-10-2019
Tranh st trên net.