Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

23 thg 5, 2020

Giáng Sinh Năm Nay


Kiều Giang

Chuông thánh đường ngân trong hồn trinh nữ
Giáng sinh nay - tình có cũ không người? 
Anh một mình, nghe từng giọt thánh rơi
Trôi chầm chậm vào trong hồn buốt giá.

Không có em con đường câm ! Nỗi nhớ….
Sài Gòn chiều đang vụn vỡ trong tim
Anh chiu chắt những gì em đã gửi
Câu kinh buồn còn vọng mãi trăm năm.

Quỳ giữa thánh đường, anh cố nén nỗi đau
Em thánh thiện chìm sâu trong mắt Chúa
Lời em xưa - bây giờ anh còn giữ:
Như tiếng Mẹ MARIA hiện hữu giữa linh hồn

Noel xưa – máu anh ứa bờ môi hôn
Em ôm siết dỗi hờn - vòng tay nhỏ
Anh chết lặng hương yêu tràn nhịp thở.
Lỡ để môi người rơi nhẹ xuống hư vô!

NOEL năm nay, đường Nguyễn Huệ anh đi qua,
Nước mắt Chúa - nhạt nhoà mùa yêu cũ?
Vòng tay ấy, bây giờ đâu còn nữa,
Bờ môi nào - thắp lửa giữa hồn anh!
Hình ảnh st trên net

Con Sóng

 
Kiều Giang

Biển tiền kiếp,
ta hình hài con sóng,
Bơ vơ xanh
trong vực thẳm cuồng điên,
Trên vách đá,
ta phơi mình hoang dại,
Vẫn một đời
vụn vỡ giữa oan khiên.

Thượng đế bảo
ta một lần hiện thể,
Vỗ vào đêm
những thổn thức trần gian,
Nhưng thượng đế
có bao giờ nhỏ lệ,
Vào miên man
giữa biển sóng vô hình.

Đêm
nghiền nát đời ta
thành muôn mảnh,
Vẫn thì thầm
giữa hoang lạnh ngàn khơi,
Ơi con sóng,
ta muôn đời hư ảnh,
Mãi hôn lên
những vách núi vô tình?
SG 20-12-2019
Tranh St trên net

Lời Nói Dối Của Mặt Trời


Kiều Giang

Không có gì là có lý đâu em,
chỉ là thứ hư vô giả dạng,
ta hí hửng vì nụ cuời buổi sáng,
nở trên môi tồn tại mù lòa.
Nhưng em ơi hãy bước lên những tàn tro,
đi về phía những tình cờ bất tận,
vì muời mấy tỉ năm thượng đế đã rèn giũa đôi chân,
mặt trời bỗng thấy điều em cần phía trước.
Sáng nay hàng vạn người bỗng lăn ra chết,
đủ mọi thứ lý do,
nhưng lý do duy nhất là vì họ chen vào sự sống,
và ai cũng cố quên đi như một sự tình cờ.
Không có gì là hữu lý đâu em,
ngay cả bọn tự phong thánh thần cũng thế,
chúng bày ra bao thứ thiên đuờng và trái cấm,
để lừa bịp những cái đầu rỗng và những chiếc dạ dày đói,
đang ngước tìm những nguồn sáng hư không.
Sáng nay anh thấy cành hồng nở trong vườn nhà em
và một nụ cười trên môi thiếu nữ,
anh bỗng nghĩ đến những cái xác trôi trên Địa Trung Hải,
và những giọt nước mắt của em,
anh bỗng nhớ đến những sản phẩm của cái đầu,
anh hiểu được sự lẫn lộn,
của những tên cầm chịch.
Người con gái đang bước về phía anh,
nụ cười cũng nở trên môi,
dưới mái tóc nâu và cái đầu rỗng,
đẹp vô cùng,
nhưng không có gì đâu em,
vì nụ cười ấy đã bay vào trong gió,
chỉ còn lại chiếc bóng rực rỡ màu hư vô trong anh.
Anh hôn lên chiếc lưng trần của tạo hóa,
tạo hóa cũng run rẩy như em,
nhưng anh biết ngọn gió đêm sẽ vô cùng xa lạ,
như hơi thở của đại dương ngàn đời réo gọi vô biên.
Mặt trời hôm qua đã vuột khỏi tay anh,
điều còn lại chỉ là vết hằn của lời kinh năm tháng,
nó che khuất màu hoa nở sáng nay,
trên sa mạc Gobi hay trong rừng Amazon huyền thoại,
anh không muốn cắm vào lọ những cánh hoa của hôm qua.
Ta lặn sâu vào lòng biển,
để tìm một nụ cười rơi từ trên núi,
tiếng khóc lẩn vào tiếng sóng,
sự vinh quang chưa bao giờ có thực,
em hãy nhìn vào đôi mắt của thời gian.
Tranh st trên net

Có Một Nỗi Buồn Vừa Mới Đi Qua


Kiều Giang
Có một nỗi buồn vừa đi qua trước sân,
con chim khách không có ai để chào đón,
cơn gió chiều thoảng qua ngoài hiên,
hình như em đã nói lời giã từ hôm qua.
Có một lời thề rụng xuống mùa thu,
từ nhánh cây đời trơ trụi lá,
em bỗng nhiên trở thành người xa lạ,
ta lật ngửa tâm tư để tìm một tiếng chân.
Không có gì đáng trách đâu em,
em hãy đi đi như là lời của gió,
coi như trái tim, lỡ một lần bỏ ngõ,
và trăm năm em là khách trọ hồn anh.
Có một người mới đi qua đời tôi,
trên tay xách theo một lời nguyền
chờ tôi mùa bạc tóc,
dù dòng sông cứ vô tình trôi…
(Trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)

8 thg 5, 2020

Em Vẫn Ngồi Hát Với Mặt Trời


“Thi ca cứu rỗi loài người”

Kiều Giang

Hỡi thi ca,
sáng nay em vẫn ngồi đây hát với mặt trời,
tiếng hát ngàn đời rỉ máu,
từ thuở khai nguyên,
Em hát với Heraclitus, hát với Parménite,
hát với Plato, hát với Logos,
hát với Đạo, hát với Phật, hát với Chúa,
hát cùng ta, hát với những thiên hà,
Và Em hát trên ánh chiều tà của nấm mồ huyền sử,

Ngày nào đôi vầng nhật nguyệt cũng đi qua trong em,
em ngồi đếm những bước chân của Cây Sậy,
ngày nào loài người cũng loay hoay trong tiếng khóc,
loay hoay trong vườn địa đàng hoang phế,
và trong cuộc thế vô thường.
Có phải em đang vẫy chào những bước chân,
khi Einstein giã biệt Newton
Heidegger chia tay Descartes,
mũi tên thời gian không bao giờ quay ngược,
nhưng mà em vẫn mãi còn muốn ngồi hát với Aphrodite,
với Sappho,
với Homere
trong vành nôi của nước mắt, nụ cười, bánh mì, hoa và súng.
Hỡi thi ca,
Đã hàng ngàn năm, theo bước chân của loài đứng thẳng,
đâu đây ta còn nghe tiếng quân reo,
trong tiếng thét gào
của Alexander đại đế,
trên bờ Địa Trung Hải,
nơi tập trung của máy bay, tàu ngầm, tên lửa,
nơi tập trung của vàng đen,
nơi pha trộn những màu da
nơi gặp nhau của những giống nòi Phi Âu Á,
ta còn nghe tiếng thét muôn trùng của máu lửa,
nhưng em vẫn ngồi hát cùng Iliad – Odyssey của Homere,

Loài người vẫn không ngừng đẻ ra những chủ nghĩa,
nhưng trái đất thì càng mênh mông thêm chiến địa,
nước mắt em còn rơi mãi lên những nấm mồ,
và những gã điên vẫn cứ tung hô súng và máu.

Em cũng đâu ngờ cậu bé mồ côi Mohammed,
chỉ hai mươi năm đã hoàn tất kinh Koran,
từ những sấm ngôn nhặt bên Thành Mecca,
Mohammed tiên tri gì, sao cứ gieo chết chóc,
sao vẫn hàng ngàn năm máu đổ Trung Đông?
Chín thế kỷ đế chế Ottoman dẫm nát châu Âu,
cuối cùng cũng chỉ là hư không cười trên môi thi ca huyền thoại.

Hỡi thi ca,
Làm sao em phân biệt được đâu là giáo gươm,
và đâu là Kinh Koran và tượng Chúa,
Đàng sau những tên tham lam quyền lực kia
là những lời rao giảng sứ mệnh thiêng liêng,
là đói nghèo, hoang tàn và xác chết,
trái đất chỉ có đêm đen rình rập,
oan khốc trên từng đốt xương của thời gian

Hỡi thi ca,
ta vẫn yêu bước chân của những người đi gieo hạt,
nhưng sự tranh giành vẫn mãi là oan khốc
trên những cánh đồng xanh cô độc của thời gian,
và em vẫn ngồi hát với một mặt trời… vĩnh cửu,
giữa hồn em.
SG 23-9-2016

Thiên Thu Cho Người


Kiều Giang
Kể từ
người bỏ cuộc vui, 
Ta về
thắp lửa trên đồi Dạ Kinh,
Nghiêng trăng
uống cạn bóng mình,
Nghiêng đời
uống cạn dòng sinh tử này.

Nhớ xưa
em chuốc mộng say,
Bây giờ
anh hát
những lời cuồng ca,
Sóng cồn
biển nhớ tìm hoa,
Vì người
thức suốt canh tà mai sau.

Kinh này
niệm một dòng thôi,
Áo này
đã nhuộm mấy màu cuồng si,
Em
từ lỡ bước ra đi,
Cành hoa tím
chạm bờ mi sững sờ.

Tiếng lòng nhỏ giọt
vào thơ,
Gọi người,
trở giấc bên bờ thực hư,
Phiêu du. Nào! Cứ phiêu du,
Tim nay hoá đá,
thiên thu cho người…
(Trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)

Ngàn Năm Sóng Vỗ


Truyện ngắn Kiều Giang

“ Ta thấy em trong tiền kiếp”. TCS.
Sau cơn hôn mê dài từ tối hôm qua, đêm nay, Quang tỉnh lại, ngơ ngác nhìn lên trần nhà lung linh ánh đèn trắng bệch, im lặng, không còn sức sống. Chiếc quạt vẫn quay tít trên đầu, mọi vật cứ quay cuồng theo qui luật của dòng chảy tạo hóa, lạnh lùng, dửng dưng.