Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

21 thg 1, 2021

Chỉ Có Chiếc Lá Và Tôi


Tà áo em bay,
đưa anh về cổ tích,
Vai em gầy,
đánh thức ký ức xanh,
Giọt cà phê
bỗng rơi
vào cô tịch,
Con phố gầy,
chiếc lá, một mình anh…

Mùa xuân

bước đi cùng nỗi nhớ,
Giáo đường khuya,
lặng lẽ một hồi chuông,
Anh cũng biết,
mùa thu,
không về nữa,
Nên bây giờ,
khuya lắm, phố đang buông…
Đêm tháng giêng,
sầu khuya không ai hái,
Anh một mình,
trở lại với hoang vu,
Và cánh cổng thời gian
chúa trời không đóng,
Anh lặng nhìn
theo lối của người đi…
Em nước mắt,
thẩn thờ bước vội,
Mang theo hồi chuông,
điệp khúc gửi địa đàng,
Sông ở lại,
xin cho người vô tội,
Trọ bên đời,
cùng tiếc nhớ riêng mang.
Mùa xuân
về bên song,
chiều én muộn,
Con bướm vàng
nằm chết lối hoa khai,
Sầu nhân thế
thắp hờn trên đồi gió,
Anh bao lần đứng gọi lối thu đi.
SG - 8-01-2021
Bạn, Nguyên Bình, Dũng Tôn Thọ Dương và 108 người khác
56 bình luận
Yêu thích
Yêu thích
Bình luận
Chia sẻ

19 thg 1, 2021

Nơi Ấy Không Có Con Đường

 


Ta cúi xuống ôm bóng hình cô lữ,
Cõi thiên thu kỳ bí của ta xưa,
Ta run rẩy, đôi mắt huyền lãng tử,
Tiền kiếp kia, đêm mãi đến vô bờ.

Giữa thinh lặng, Em một lần gặp mặt…
Rồi âm thầm vĩnh viễn chia xa,
Ta ngồi lại, với trận cười hiu hắt,
Mảnh tàn tro thổn thức đến bao giờ.

Ta gục đầu lên con chữ… ngây ngô,
Nhật nguyệt ái ân muôn đời huyễn hoặc,
Ta nằm khóc giữa đôi bờ nhan sắc,
Xin một lần đối mặt với hoang sơ.

Sông vẫn chảy, xa tận cùng sa mạc,
Gió vẫn ru khúc hát chạm đỉnh trời,
Ta ôm chặt mảnh hình hài xao xác,
Mắt muôn trùng, chưa đủ nghĩa rong chơi.

Ta vẫn bước, nơi tận cùng phiêu bạt,
Cõi nhân gian đùa bỡn bước sông hồ,
Sông ngồi hát với ngàn trùng khao khát,
Ta đi hoài, chưa tìm thấy hư vô.

Nay ta về, mảnh trời xưa không nắng,
Mây tìm chi màu tóc trắng hoang vu,
Ta ngửa mặt hôn đỉnh trời hoang vắng,
Nghĩa trăm năm, ngồi viết đến bao giờ…

             SG 15-01-2019

14 thg 1, 2021

Tiễn Chân Mùa Đông

 

Trên đỉnh phù vân
chiều vắng gió
Đông tàn,
én mượn cánh phù hoa,
Lá thu
còn tiếc
người qua ngõ,
Xào xạc trong hồn
giọt nắng thưa!
Một thuở
màu sương không ước hẹn,
Rơi trên áo mỏng
mộng xây đời,
Nửa đêm
con nước
dừng chân đợi,
Trăng hỡi,
nơi nào,
trăng viễn phương…
Áo cũ
một đi không trở lại,
Còn đây
đêm vọng
khúc âm buồn,
Bến xưa
chim sáo còn kêu mãi,
Ai gửi hồn vào
trong tiếng sương?…
Ta ngồi
với nửa vầng trăng muộn,
Chiếc bóng ta già
giữa cuộc chơi,
Mai kia rượu cạn,
chưa tàn cuộc,
Người hỡi
ngàn năm
tuổi vẫn buồn…
SG 3-01-2021
Bạn, Nguyên Bình, Võ Miên Trường và 80 người khác
26 bình luận
Yêu thích
Yêu thích
Bình luận
Chia sẻ

13 thg 1, 2021

Chỉ Có Chiếc Lá Và Tôi


Tà áo em bay,
đưa anh về cổ tích,
Vai em gầy,
đánh thức ký ức xanh,
Giọt cà phê
bỗng rơi
vào cô tịch,
Con phố gầy,
chiếc lá, một mình anh…
Mùa xuân
bước đi cùng nỗi nhớ,
Giáo đường khuya,
lặng lẽ một hồi chuông,
Anh cũng biết,
mùa thu,
không về nữa,
Nên bây giờ,
khuya lắm, phố đang buông…
Đêm tháng giêng,
sầu khuya không ai hái,
Anh một mình,
trở lại với hoang vu,
Và cánh cổng thời gian
chúa trời không đóng,
Anh lặng nhìn
theo lối của người đi…
Em nước mắt,
thẩn thờ bước vội,
Mang theo hồi chuông,
điệp khúc gửi địa đàng,
Sông ở lại,
xin cho người vô tội,
Trọ bên đời,
cùng tiếc nhớ riêng mang.
Mùa xuân
về bên song,
chiều én muộn,
Con bướm vàng
nằm chết lối hoa khai,
Sầu nhân thế
thắp hờn trên đồi gió,
Anh bao lần đứng gọi lối thu đi.
SG - 8-01-2021