Hỡi nàng Lọ Lem kiều diễm,
Anh là tên lãng tử cô đơn đi tìm em trong rừng sâu ký ức,
Em ớ đâu hỡi mặt trời sáng rực của anh?
Anh đã từng mang tro tàn của lòng mình
về núi cao vời vợi,
để xua đuổi cái tôi nghiệt ngã của đời,
mà bây giờ anh lại mang lửa hồng đi vào rừng thẳm để tìm em.
Anh sẽ hóa thân thành gã câm,
để biến cô đơn thành giác ngộ,
nỗi đam mê thành sóng cả,
dạt dào phủ lên bầu trời đầy trăng sao,
mà Thượng Đế đã dành cho kẻ lang thang ngu ngốc,
đi tìm mặt trời hiện hữu giữa đêm sâu.
Dẫu biết rằng em đã giết anh bằng lưỡi gươm tình oan nghiệt,
nhưng mà anh vẫn cứ yêu em sau khi đã chết,
Anh yêu một thiên thần trong niềm kiêu hãnh thâm u.
Anh đã ngây ngất trong kho tàng vô tận của em,
Đó là những lời ca dịu ngọt,
đã làm cho bao trái tim trần gian thổn thức.
Anh xin được làm con ong hút mật của rừng em.
Nhưng em nào có tin
vào những lời của kẻ đã từng khao khát cô đơn,
và chẳng bao giờ ban phát cho anh,
một chút thanh âm từ đôi môi mọng đỏ,
dù thật trầm đến nỗi tịch liêu.
Giá như ta đừng gặp nhau trên trái đất này,
để anh sống với loài chim vô tư, cả ngày thánh thót,
ngợi ca rừng xanh như anh đã từng ngợi ca em,
và như em đã biết ,
Thượng Đế đã chết trong vòng tay người đi gieo hạt giống yêu thương.
Hỡi Lọ Lem,
em trốn ở đâu?
Trong vầng mây nắng ấm,
Trong chiều đông mưa bay,
Em trốn vào trăng sao,
Vào cánh hoa hồng anh nâng niu buổi sáng,
hay em trốn vào ngọn đèn lung linh trên vách?
mà anh đang trô trố mắt nhìn trong thao thức đêm thâu?
Nhưng em có biết đâu,
một điều rất thực,
em mãi mãi lẩn khuất trong hồn anh!
Hỡi Lọ Lem muôn thuở,
có phải anh là người có tội
vì đã lỡ yêu em trong góc tối Thiên Đường ?
Kiều Giang
Tranh st trên net.