Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 2, 2021

Trong Góc Tối Thiên Đàng

 

Hỡi nàng Lọ Lem kiều diễm,
Anh là tên lãng tử cô đơn đi tìm em trong rừng sâu ký ức,
Em ớ đâu hỡi mặt trời sáng rực của anh?
Anh đã từng mang tro tàn của lòng mình
về núi cao vời vợi,
để xua đuổi cái tôi nghiệt ngã của đời,
mà bây giờ anh lại mang lửa hồng đi vào rừng thẳm để tìm em.
Anh sẽ hóa thân thành gã câm,
để biến cô đơn thành giác ngộ,
nỗi đam mê thành sóng cả,
dạt dào phủ lên bầu trời đầy trăng sao,
mà Thượng Đế đã dành cho kẻ lang thang ngu ngốc,
đi tìm mặt trời hiện hữu giữa đêm sâu.
Dẫu biết rằng em đã giết anh bằng lưỡi gươm tình oan nghiệt,
nhưng mà anh vẫn cứ yêu em sau khi đã chết,
Anh yêu một thiên thần trong niềm kiêu hãnh thâm u.
Anh đã ngây ngất trong kho tàng vô tận của em,
Đó là những lời ca dịu ngọt,
đã làm cho bao trái tim trần gian thổn thức.
Anh xin được làm con ong hút mật của rừng em.
Nhưng em nào có tin
vào những lời của kẻ đã từng khao khát cô đơn,
và chẳng bao giờ ban phát cho anh,
một chút thanh âm từ đôi môi mọng đỏ,
dù thật trầm đến nỗi tịch liêu.
Giá như ta đừng gặp nhau trên trái đất này,
để anh sống với loài chim vô tư, cả ngày thánh thót,
ngợi ca rừng xanh như anh đã từng ngợi ca em,
và như em đã biết ,
Thượng Đế đã chết trong vòng tay người đi gieo hạt giống yêu thương.
Hỡi Lọ Lem,
em trốn ở đâu?
Trong vầng mây nắng ấm,
Trong chiều đông mưa bay,
Em trốn vào trăng sao,
Vào cánh hoa hồng anh nâng niu buổi sáng,
hay em trốn vào ngọn đèn lung linh trên vách?
mà anh đang trô trố mắt nhìn trong thao thức đêm thâu?
Nhưng em có biết đâu,
một điều rất thực,
em mãi mãi lẩn khuất trong hồn anh!
Hỡi Lọ Lem muôn thuở,
có phải anh là người có tội
vì đã lỡ yêu em trong góc tối Thiên Đường ?
Kiều Giang
Tranh st trên net.
Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người




Ngồi Đếm Thời Gian


Thơ Kiều Giang
Ta cõng em qua đoạn đường đời,
Cạn giọt máu trong tim,
Ta cõng em chưa trọn cuộc người,
Ta vấp ngã, rồi em xa xôi.
Vầng mây xám nào bay qua đời,
Cùng tiếng hát chiều xưa ru hời…
Và tiếng nói lung linh giọt buồn,
Rồi từ đó ta nghe mưa tuôn.
Xin em đừng tiếc thương,
Những chiều mưa ta cõng em qua dốc đá,
Những mùa đông buốt giá,
Có một người ngồi đếm thời gian…
SG – 23-9-2020

Bên Kia Bờ Khát Vọng


Thơ KIỀU GIANG
Em quỳ lên chồng sách
và những lời khuyên của Chúa,
quỳ lên hơi thở của thời đại,
để em khóc và hát.
Em ủ rũ nhìn qua cửa sổ,
ngoài kia là đàn thú trên thảo nguyên,
đang quần thảo,
em đưa lưỡi liếm khô những giọt nước mắt vô tình.
Những tia sáng của buổi bình minh
cũng hững hờ như lời chúa,
chúa không muốn nàng quỳ, nhưng nàng vẫn quỳ,
chồng sách bỗng dâng lên như làn sóng,
hôn lên bàn chân thao thức của nàng.
Cái chết cứ len lỏi vào hơi thở,
miên man, đằm thắm và khốc liệt,
em muốn trốn chạy khỏi tầm mắt cú vọ
của những kẻ muốn tạo ra lịch sử,
Cảm thức về nụ cười bị đọa đày
dưới cái lưỡi của gã phù thủy,
em thương những làn gió đêm ủy mỵ
đang trốn trong nỗi kinh hoàng của bầu trời
không còn dưỡng khí.
Lời nguyện cầu
run bần bật trên môi em,
một bi kịch đen bỗng hiện lên trước mắt,
thế giới bỗng đối diện với hư vô,
tiếng chuông trên thánh đường rơi rụng tơi tả.
Tất cả đã trở thành xa lạ với em,
hoàng hôn bật khóc.
Nàng trở về với nỗi cô đơn không giới hạn,
để chạy trốn cô đơn,
nhìn về phía bên kia bờ khát vọng,
để tìm cái vô hạn của bước chân,
nụ cười nở trên môi của vô biên.
SG ngày 14-11- 2020

Đêm Cuối Năm


Thơ Kiều Giang
Đêm cuối năm,
vầng trăng theo em về cổ tích,
Thơ anh buồn
không níu được thời gian.
Anh thẩn thờ,
đếm từng bước gian nan,
treo lơ lửng
trên cành vô thức.
Em ở đâu,
hỡi mùa đông năm trước,
trăng không về,
nghe rụng tiếng nghìn thu.
Đông đã về đây,
nắng cuối mùa,
Lẩn trong tóc gió bạc phơ phơ,
Thơ ta,
có mấy tầng mơ ước,
Hồn cứ trôi về
đêm cổ sơ?
Ta thắp trăng non,
tình gác trọ,
Sỏi đá
không về
sỏi đá ơi,
Ta cố tìm trong ngày tháng cũ,
Một lần nghe lại,
một lần thôi.
Gảy một cung trầm
giã biệt nhau,
Bao nhiêu cung phím,
bấy nhiêu đau,
Cuối năm
trăng vỡ thềm hoa cũ,
Ngói có đau không,
cũng bạc màu ?
SG đêm cuối năm 2019
Bạn, Nguyên Bình, Võ Miên Trường và 90 người khác
71 bình luận
Yêu thích
Yêu thích
Bình luận
Chia sẻ

Tiễn Chân Mùa Đông


Thơ Kiều Giang
Trên đỉnh phù vân
chiều vắng gió
Đông tàn,
én mượn cánh phù hoa,
Lá thu
còn tiếc
người qua ngõ,
Xào xạc trong hồn
giọt nắng thưa!
Một thuở
màu sương không ước hẹn,
Rơi trên áo mỏng
mộng xây đời,
Nửa đêm
con nước
dừng chân đợi,
Trăng hỡi,
nơi nào,
trăng viễn phương…
Áo cũ
một đi không trở lại,
Còn đây
đêm vọng
khúc âm buồn,
Bến xưa
chim sáo
còn kêu mãi,
Ai gửi hồn vào
trong tiếng sương?…
Ta ngồi
với nửa vầng trăng muộn,
Chiếc bóng ta già
giữa cuộc chơi,
Mai kia rượu cạn,
chưa tàn cuộc,
Người hỡi
ngàn năm
tuổi vẫn buồn…
SG 3-01-2021