Thơ KIỀU GIANG
Ngàn năm
con sóng bạc đầu
Đêm đêm
còn đọc kinh cầu cho em
Người đi
gánh cả vầng trăng
Làm sao
xẻ nửa trăm năm cùng người
Cũng đành
tay níu mây trời
Đem vần thơ
buộc nẻo đời em đi
Lặng nhìn
theo bóng chim di
Hai mươi năm nữa
còn gì cho nhau
Lá trầu
nhuộm tím buồng cau
May ra
còn lại
kiếp sau
cùng người...?
28 thg 3, 2013
22 thg 3, 2013
14 thg 3, 2013
Yêu Em Có Phải Là Ngông?
Thơ KIỀU GIANG
Em ơi, yêu em có phải là ngông?
Từng khoảnh khắc cõi lòng, sao nói hết
Con tim yêu, chưa bao giờ biết mệt
Dẫu phải theo em về tận muôn trùng
Anh yêu em - tím ngắt bờ môi hôn
Mùa nhung nhớ biết có mòn vách đá
Rượu giao bôi ta pha thêm huyết đỏ
Anh uống cùng dòng lệ của trăm năm
Anh yêu em, nào phải mối tình ngông
Trái tim anh thắt đau mùa hoang phố
Từng đêm thẳm bóng em kề bên gối
Bến mơ chiều em rũ tóc nguyên trinh
Cả đời anh, tình câm khóc hư vô
Anh chôn kín dấu hoang - mồ quá khứ
Mùa nhan sắc, em đành tàn nhẫn thế
Buổi mai hồng - ngồi nhớ mảnh thiên thu
Nay anh về, đời như vẫn hoang vu
Sợi tóc em bồng - như không như có
Nỗi nhớ ngàn năm hồn anh mở cửa
Em vẫn chưa về? Đời chìm dưới cơn mơ...
6 thg 3, 2013
Hồng Tơ Đợi Người
Thơ KIỀU GIANG
Bây giờ anh đợi mùa xuân,
Chờ cho con tạo xoay vần nữa sao?
Nghiêng tay hứng giọt nắng đào
Nghiêng đời hứng nửa trận cười gấm hoa
Người đi, gửi mấy dòng nhòa
Bao giờ người chọn ngai thờ miếu thiêng?
Tóc em hong giữa chiều xuân
Trăng trầm hương tỏa sông ngân dạt dào
Áo em mở khép phận đào
Ôm trăng ngồi đợi em trao cội tình
Trên cao mây tím se thành
Ta xây cầu trúc trên ghềnh thác mơ
Người se tóc biếc đôi bờ
Xuân sang bổ hạt hồng tơ đợi người…
1 thg 3, 2013
Hởi Người Tinh Khôn
Thơ KIỀU GIANG
Homo Sapiens
Con người tinh khôn
Nết xưa mãi còn
Cố giấu con chồn
Vào trong túi xách
Tìm đường chui lách
Để mà ăn riêng ?
Chúng mình đi săn
Sao anh làm thế
Cuộc đời dâu bể
Làm kẻ vô luân?
Sa mạc lớn dần
Vào hồn anh đó
Trăng, sao cùng khổ
Anh có biết chăng
Homo Sapiens ?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)