Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

19 thg 7, 2013

Cứ Hát Mãi Về Mùa Gió Nổi

                   Thơ Nguyễn Thanh Hiện

khi ta đến làng không có đâu người ta đang hát về mùa gió nổi
nói chuyện này với em như thể ghi chú về lịch sử của một kẻ mới tập tành chép sử
bấy giờ ta đâu hiểu hết những lời hát ai đó viết ra như để cho ngôi làng đìu hiu hút gió trở nên khác đi những gì đang có
những lời hát như cứ dính vào bầu trời trên đầu rồi rã ra thành những hình hài huyễn hoặc 

vỗ bàn tay hát cho năm tháng hóa thành ký ức của đất và người
ký ức về những ngọn gió thổi qua bầu trời vào một ngày có bao nhiêu lời nguyện cầu cho một ngày không còn trông thấy những tăm tối nơi ánh mắt của lũ nhện vẫn chăm chú làm tổ cho những hoang phế của niềm ước mơ
bị chôn vùi vào một ngày có quá nhiều kẻ đến từ những miền đất hình thành từ những ham muốn được gieo rắt tự những ngày con người mới bắt đầu nhìn thấy những ước mơ nhỏ nhoi nhất thốt ra từ chính những ý nghĩ của mình
vỗ bàn tay hát cho những ngọn gió mãi thổi qua mặt đất 
mãi thổi qua niềm mơ tưởng của con người
vỗ bàn tay hát để lắng nghe ai đó đã đem mắc lên bầu trời giao hưởng của tháng năm âm vang kỳ tuyệt đang đọng lại trong tiếng lặng lẽ của đất thốt lên vào lúc những ngọn lúa nói với dòng sông về cuộc viễn du phong lưu của những bóng mây rũ xuống mặt đất tự nhiều thế kỷ trước 
vẫn chảy suốt những dòng sông vô ưu và những xác mây thì như chẳng chịu để rơi vào cõi lãng quên
vổ bàn tay hát cho những ngọn gió lẻ loi thổi ngang qua mặt đất kết tụ lại thành mùa gió lộng âm vang nơi ký ức của đất và người
mùa gió nổi

khi ta đến làng không có đâu thì hết thảy người làng đang hát về mùa gió nổi
nghe người làng hát ta cứ mường tượng về một giấc mơ dài của thế kỷ
hay cứ hát mãi về mùa gió nổi thì làng không có đâu hóa ra có thật
nói điều này với em như thể ghi chú về lịch sử của một kẻ chép sử vừa mới bắt đầu biết chép sử

24/5/2013

Không có nhận xét nào: