Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

26 thg 3, 2014

Xin Em Hãy Chờ Ta

Thơ KIỀU GIANG


 Hình như có tiếng đàn ai nức nở bến sông
vọng về mênh mông huyền thoại
ta một thời, mắt trần gian lầm lỗi
giữa đêm đen, nằm đợi hoang vu

Chuyện trăm năm, cơn gió bấc thét gào
từng khoảnh khắc, mặt trời đau sóng cuộn
ta vẫn đi trong mênh mông chân trời rộng
khối u tình đau mãi đến ngàn sau.

Chúa cũng không thể giải nghĩa vì sao
mùa đông ấy, trăng chìm sâu đáy ngục
ta cố nuốt thời gian vào lồng ngực
tìm chút ánh vàng le lói giữa đêm sâu.

Trăng đã chết và mặt trời đã mất
ta vác nợ trần gian qua vực thẳm tháng ngày
cố dìm mình vào những cơn say
cho quên hết mặt trời đen trước ngực

Em không về nữa? Hỡi những mùa xuân ta mất
thôi có gì đâu, những thao thức trần gian
xin em giữ mắt khuya tròn hương sắc
Và đợi chờ ta, cuối lối mây ngàn.
SG mồng 4 Tết Giáp Ngọ

Không có nhận xét nào: