Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 6, 2015

Mùa Xuân Trên Đồi Bão


thơ Kiều Giang
1,
ngược xuôi chân trần cát bỏng
sắc hương về với biển
quay quắt chuyến xe lao dốc
đồi thông ngủ im huyền thoại
đại dương xanh mắt khuya
đêm thức, thông reo biền biệt
tay với lên những vì sao
lấp lánh tự tình
hơi thở loang vào đêm
chết đuối
vòng tay cháy khát
hương đêm tràn cõi mơ
dòng sông hát
khúc ca trầm mình vào biển
nổi sóng dữ dội
giai nhân mắt bão
2.
lời thì thầm
bất ngờ dội vào triền núi
đá lăn lóc
ngã vào cuồng phong,
tấm thân ngà ngọc
giai nhân
bay lên giữa vùng suy tưởng,
cát biển khóc vùi,
dập nụ cười vừa nở,
môi son mắc nợ chiếc hôn
hẹn ngàn năm
ngỡ ngàng hoa chúc
3.
bàn tay nắm bão
băng bó vết thương,
đêm chùng,
sương phủ phía giảng đường
chân bước co ro triền phượt
màu ảo giác thức hoang
đi về bên kia cát sỏi
4.
thịt da trơ trọi
trên những chuyến xe lục lọi thị thành
hàm răng cắn khít nhớ mỹ nhân
thèm một chiếc hôn rám nắng
không còn ai muối mặn
túi vô thường rỗng
đắng chát hoàng hôn
đêm quay về trong mắt thương nhân
những đồng tiền nhảy múa
tay chênh vênh áo lụa
chờn vờn giấc khuya
5.
lửa phi nhân thiêu đốt mặt trời
một lũ ma trơi lương thiện
cùng ngã quỷ cày nát phố đêm
cây trút lá
mồ mả không yên
chiếc xe tang lăn trên những con đường nhầy nhụa
cờ, súng, biểu ngữ, xác thân vũ nữ,
những điệu rú quỉ ma giữa bầy trẻ ăn xin
những dòng sông rặng núi
rên
đi qua ngày buồn thế kỷ,
mặt trời hấp hối,
đêm…
SG 13/6/2015

Không có nhận xét nào: