Kiều Giang
Những giọt nước mắt khô
chảy ngược vào tim em
chiếc gương soi nổ tung môi cười gượng gạo,
ước mơ chìm vào mắt bão
đôi mày cong như chiếc cầu vồng lảo đảo
giữa dòng sông.
Con chữ hóa thân thành ngàn mũi kim
châm vào da thịt
châm vào rạo rực,
vào khát khao,
vào ký ức
từ lâu đã ngủ yên
trong mảnh trăng khuya đọa đày.
Em mở vòng tay ôm những đợt sóng xa
từ dòng sông anh, dội vào hồn em
dội vào vách đá bơ vơ,
thời gian tan chảy…
lên bờ môi khắc khoải đợi chờ .
Ta ngồi vẽ chân dung nỗi buồn em
lên cánh hoa phù dung
nhuộm tím trời chiều
ký ức một lần phiêu du
vào gam màu lãng đãng
hơi thở em có bao giờ lãng mạn
với vầng trăng
Em góp nhặt tháng năm
ném vào cát bụi
đau thương trườn trên mái tóc
trăng khuya mời mọc
ánh mắt u hoài ru tiếng khóc với niềm tin
Ta đi tìm chân dung cuộc tình,
đi mãi ngàn năm...
SG 12/4/2016