Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 4, 2016

Đi Tìm Chân Dung Cuộc Tình


Kiều Giang

Những giọt nước mắt khô
chảy ngược vào tim em
chiếc gương soi nổ tung môi cười gượng gạo,
ước mơ chìm vào mắt bão
đôi mày cong như chiếc cầu vồng lảo đảo
giữa dòng sông.


Con chữ hóa thân thành ngàn mũi kim
châm vào da thịt
châm vào rạo rực,
vào khát khao,
vào ký ức
từ lâu đã ngủ yên
trong mảnh trăng khuya đọa đày.


Em mở vòng tay ôm những đợt sóng xa
từ dòng sông anh, dội vào hồn em
dội vào vách đá bơ vơ,
thời gian tan chảy…
lên bờ môi khắc khoải đợi chờ .


Ta ngồi vẽ chân dung nỗi buồn em
lên cánh hoa phù dung
nhuộm tím trời chiều
ký ức một lần phiêu du
vào gam màu lãng đãng
hơi thở em có bao giờ lãng mạn
với vầng trăng


Em góp nhặt tháng năm
ném vào cát bụi
đau thương trườn trên mái tóc
trăng khuya mời mọc
ánh mắt u hoài ru tiếng khóc với niềm tin

Ta đi tìm chân dung cuộc tình,
đi mãi ngàn năm...


SG 12/4/2016

22 thg 4, 2016

Khoảnh Khắc Bỗng Thiên Thu


Kiều Giang


Khi em đến,
thơ tình chưa mọc tóc.
môi em xinh,
khoảnh khắc bỗng thiên thu.
mặt trời đêm,
đôi mắt cũng mù.
ta cúi xuống hôn lên linh hồn nắng.


Bàn tay nhỏ
quờ vào thời gian trống.
tóc mây bay,
thăm thẳm cuối hoàng hôn.
ta đứng hát,
tiếng núi rừng nói ngọng.
biển rong rêu,
thao thiết dệt cung trầm.


Lệ người nhỏ
vào thiên đường lận đận.
thơ ta đau
trong ngục tối hoang tàn.
dòng sông hát,
gửi về trời một bận.
câu kinh buồn,
niệm cuối chuyến đò ngang.


Thơ ta ngủ
đến muôn đời ảo mộng.
sao người về,
nỡ đánh thức hư không.
ta bước bên em,
thênh thang chân trời rộng.
mộng yêu thương trong sóng mắt em buồn.


Này em hỡi,
tiếng thời gian ảo diệu.
đời thơ ta,
dâng biển sóng hình hài.
hãy nép vào anh,
như thiên thần yên ngủ
cõi mộng đầu và những ước mơ xanh.

SG 3/4/2016


Tranh của Picasso


17 thg 4, 2016

Mẹ Và Biển

Kiều Giang

Mẹ ơi
đã mấy năm rồi
mà những viên sỏi vẫn trắng ngời trên mộ mẹ,
mỗi ngày mặt trời đi qua, lặng lẽ
hôn lên từng viên đá cuội, thay con,


Nơi phía tây
đồi núi Cù Mông
rừng bạch đàn âm thầm phủ bóng râm lên mộ mẹ,
gió hát lời ca dao khe khẽ…
“con cò lặn lội bờ sông”
như tiếng mẹ ru con
bên khung cửi ngày nào


Mẹ ơi,
bây giờ con không dám khóc đâu
vì ngày xưa mẹ dặn, làm con trai không được khóc,
nhớ mẹ, nước mắt con bây giờ chảy ngược
vào tim,


Đêm nay con ngồi với biển Qui Nhơn,
biển cũng bao la và sóng cũng dạt dào như lòng mẹ,
lặng lẽ xô vào hồn con

Nhìn lên trời cao,
con không biết ngôi sao nào
là đôi mắt mẹ
con gọi thầm khe khẽ
Mẹ ơi ! Mẹ ở đâu trong cõi vô cùng…

14 thg 4, 2016

Một Chút Hương Lòng Để Tưởng Nhớ Thi sĩ HOÀI KHANH


           Kiều Giang


Có biết bao nhiêu trí thức và anh em văn nghệ sĩ Miền Nam, sau năm 1975, đã trải qua những tháng năm cùng cực, giông bão và đọa đày. Nhà thơ Hoài Khanh cũng không thể thoát ra khỏi cái số phận nghiệt ngã đó.

9 thg 4, 2016

Những Nốt Son Trên Làn Mây


Kiều Giang

Những nốt ruồi son
trở về trong ký ức
hiện lên làn mây trắng nõn
hiện lên cánh rừng tơ mơn mởn nhụy đào


Ta một đời đi tìm,
giọt trời trên tầng cao,
xanh xao nỗi nhớ
cánh rừng xanh, em khép mở phận người
nhạc khe trời hồng tươi khung cửa
hương sắc mơ sóng mạ dập dờn


Đêm nhạt nhòa ta cởi áo cô đơn
hôn lên những nốt son trong rừng xanh thẳm
màu son im lặng
giông bão từng cơn rên rỉ
hạt mưa xanh thầm thỉ đợi chờ…


Bản thể sống dậy trong mơ
dòng sông rùng mình khao khát
ánh trăng cuộn tròn Cleopatre
em hiện về giữa đền đài Ai Cập ngàn năm…

SG 20/3/2016

2 thg 4, 2016

Ta Muốn Nói Với Em Ngôn Ngữ Của Loài Chim


Thơ Kiều Giang

Thuở sơ khai, loài chim chưa biết hót
còn ta chưa có em
nên chưa có ai hiểu được ngôn ngữ của loài chim,
nhưng bây giờ ta đi tìm ngôn ngữ cho em,
ngàn năm sau không cũ
và chỉ để nói với em


Em nói rằng, trái tim mách bảo cùng em
về những thao thức trần gian
ai biết chắc là thứ ngôn ngữ yêu thương mà nàng vẫn nghe, là có thực,
hay cũng chỉ sẽ tan biến đi như gió sương,
cũng chỉ là hoài vọng
của những mảnh hồn đi hoang


Em ơi, ta muốn quên đi tiếng nói của loài người
vì ta sợ chứa nhiều điều gian dối,
khi ta giã từ em, giã từ những vần thơ, ta không muốn mình có tội
với dòng sông và với em.


Ta sẽ một mình đi qua bình minh,
đi qua hoàng hôn
đi qua đêm đen,
đi qua bên kia miền suy tưởng,
để học cho được ngôn ngữ của loài chim,
ngàn năm thánh thót,
để ta hát về rừng xanh,
ta hát với thần linh,
hát về tình em
về thứ tình yêu thanh khiết,
bất tuyệt giữa trần gian