Kiều Giang
1.
sương ôm tròn Ngoạn Mục
hoang thức về giữa suối khe
thời gian đê mê chiều bồng đảo
những đêm gió bấc trăng mờ
mắt đăm đăm về phía giảng đường đại học
bóng dáng hạnh phúc
thấp thỏm đêm
mắt đăm đăm về phía giảng đường đại học
bóng dáng hạnh phúc
thấp thỏm đêm
3.
thác trắng xóa
rên
giữa mùa trăng
mắt bão đợi chờ nụ hôn
chết lặng
đêm trắng
ngày trắng
thăm thẳm rừng thông nhỏ giọt
suối khe cạn những mùa hoang
không gian tím tràn lên ngõ vắng
khuya về mắt khô
thác trắng xóa
rên
giữa mùa trăng
mắt bão đợi chờ nụ hôn
chết lặng
đêm trắng
ngày trắng
thăm thẳm rừng thông nhỏ giọt
suối khe cạn những mùa hoang
không gian tím tràn lên ngõ vắng
khuya về mắt khô
4.
bão thổi dập vùi số phận
chữ nghĩa chắp cánh bay qua lửa đạn
mắt bình minh thao thức
đêm đỏ rực muộn màng
đóa hồng nhoẻn miệng
tắt vội trong khao khát
nuối tiếc loãng ra trong đêm
những bước chân trên vùng sỏi đá
vội vã kiếm tìm
mắt phồn hoa
bão thổi dập vùi số phận
chữ nghĩa chắp cánh bay qua lửa đạn
mắt bình minh thao thức
đêm đỏ rực muộn màng
đóa hồng nhoẻn miệng
tắt vội trong khao khát
nuối tiếc loãng ra trong đêm
những bước chân trên vùng sỏi đá
vội vã kiếm tìm
mắt phồn hoa
5.
Nhạc rừng thở hoang vu
mặt trời ngủ quên
Beethoven
trổi giao hưởng thứ năm “định mệnh”
“khúc đam mê” appassionata loang ra núi
đôi bàn tay ấm ôm bờ trăng
em bước qua đồi xuân sắc
đưa tay bẻ nụ tinh khôi
quỳ xuống giảng đường đại học
môi thơm thấm giọt mai hồng
Nhạc rừng thở hoang vu
mặt trời ngủ quên
Beethoven
trổi giao hưởng thứ năm “định mệnh”
“khúc đam mê” appassionata loang ra núi
đôi bàn tay ấm ôm bờ trăng
em bước qua đồi xuân sắc
đưa tay bẻ nụ tinh khôi
quỳ xuống giảng đường đại học
môi thơm thấm giọt mai hồng
(Trích trường ca NHỮNG NẺO ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH)