Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 5, 2017

Những Bước Chân Đá Sỏi Dịu Dàng.


Kiều Giang
1.
sương ôm tròn Ngoạn Mục
hoang thức về giữa suối khe
thời gian đê mê chiều bồng đảo
những đêm gió bấc trăng mờ
mắt đăm đăm về phía giảng đường đại học
bóng dáng hạnh phúc
thấp thỏm đêm
3.
thác trắng xóa
rên
giữa mùa trăng
mắt bão đợi chờ nụ hôn
chết lặng
đêm trắng
ngày trắng
thăm thẳm rừng thông nhỏ giọt
suối khe cạn những mùa hoang
không gian tím tràn lên ngõ vắng
khuya về mắt khô
4.
bão thổi dập vùi số phận
chữ nghĩa chắp cánh bay qua lửa đạn
mắt bình minh thao thức
đêm đỏ rực muộn màng
đóa hồng nhoẻn miệng
tắt vội trong khao khát
nuối tiếc loãng ra trong đêm
những bước chân trên vùng sỏi đá
vội vã kiếm tìm
mắt phồn hoa
5.
Nhạc rừng thở hoang vu
mặt trời ngủ quên
Beethoven
trổi giao hưởng thứ năm “định mệnh”
“khúc đam mê” appassionata loang ra núi
đôi bàn tay ấm ôm bờ trăng
em bước qua đồi xuân sắc
đưa tay bẻ nụ tinh khôi
quỳ xuống giảng đường đại học
môi thơm thấm giọt mai hồng
(Trích trường ca NHỮNG NẺO ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH)

21 thg 5, 2017

Người Ngồi Vẽ Chân Dung Thời Gian


Truyện ngắn Kiều Giang

Hắn rơi xuống cuộc đời như người ta ném một viên sỏi sần sùi vào dòng sông đang chảy. Cha mẹ hắn đã bỏ hắn ra đi vĩnh viễn trong một tai nạn thời cuộc, khi hắn mới vừa lên ba. Người đàn bà góa, không con, thương tình, đem hắn về nuôi nơi cái xum ổ chuột hun hút trong con hẻm ngoằn ngoèo, hắn từng đi chơi , không tìm ra lối về.

17 thg 5, 2017

Thượng Đế Và Trái Tim Thiếu Phụ


            Thơ Kiều Giang

-Thượng Đế ơi, sao Người lại nặn ra nòi giống của con bằng chiếc xương sườn thứ bảy của Adam. Có phải người cho rằng con là thứ phẩm của Người, là tôi tớ của phái mạnh, là đứa con lạc loài mà người đã rủ lòng thương khi Người thấy lòng mình trống vắng giữa đêm khuya thức giấc hay buổi chiều tà tím ngát những màu hoa?


Không đâu, hỡi đứa con dịu dàng mật ngọt của ta, con là sinh linh được ta sinh ra đầu tiên trong thế gian này. Những điều con nói chỉ là truyền thuyết của những kẻ muốn áp đặt quyền lực lên tấm thân thanh tú và trái tim nhân hậu của con.


-Nhưng, hỡi Đấng Quyền Năng, sao người nỡ đuổi con ra khỏi vườn Địa Đàng của Người, nơi đó con không bị ai hành hạ, bắt nạt, khinh nhờn, con muốn được tự do, thảnh thơi bên Người, bên Adam vô ngã, con không muốn sống trong những luật lệ của trần gian rối rắm khổ đau, sao Người lại cho con rắn tri thức kia làm cho con phải vướng tội tổ tông ?


-Ôi, hỡi đứa con lạc loài và yêu quí của ta, con không thấy rằng con là sự ủy thác quyền năng sáng tạo của ta hay sao, qua con, ta đã tạo ra sự hiện hữu của muôn loài. Con là trời cao, con là biển sâu, con là đêm hoan lạc cho loài người được ngủ, là ánh mặt trời cho chim hót gọi bình minh, là nụ cười trước sự tồn sinh của hài nhi, là nước mắt nhỏ xuống những dối gian độc ác.


-Nhưng hỡi Đấng thiêng liêng, những đau khổ của trần gian mãi đè nặng lên trái tim yếu ớt và nhạy cảm của con. Con là mục tiêu của bạo quyền và dối gian. Người đã bỏ rơi đứa con có tấm thân yếu đuối và tâm hồn trong trắng của Người.


-Không đâu con, trái tim con là sự mầu nhiệm của đất trời, là quyền năng của vĩnh cửu. Trái tim chỉ biết cho đi chứ không đòi hỏi phải nhận về. Trái tim là nơi đưa đi dòng máu đỏ cho người và nhận lại dòng máu đen cho mình.Trái tim là sự bao dung không bờ bến, là nơi ngước nhìn của đôi mắt trẻ thơ, là nơi trở về của ánh chiều tà, là nỗi khao khát của cái đẹp và tình yêu. Trái tim con cũng chỉ ngừng đập khi cùng con trở về trong vòng tay ta, trở về với cát bụi, từ nơi ấy con đã sinh ra.

-Hỡi Đấng Thiêng Liêng, xin Người hãy giúp con bảo vệ trái tim bé bỏng của loài người, hạt bụi mà Người sẽ nhận về.

14 thg 5, 2017

Cửa Phật


Truyện ngắn Kiều Giang


Ông Tư Bố năm nay đã ngoại thất tuần , thế mà trông ông còn rất vạm vỡ rắn chắc , dáng dấp của một nông dân đã nhuốm màu thế sự. Khi mới sinh ông, mẹ ông hỏi chồng nên đặt tên con là gì . Cha ông bảo “ Tên là Bố”. Bà giật nẩy mình : “ Chẳng lẽ tôi và ông sau này cũng sẽ gọi nó bằng Bố , coi sao được”. Ông giải thích: “ Tôi với bà mà còn gọi nó bằng Bố , thì thiên hạ ai mà chẳng phải gọi nó bằng Bố chứ, ý tôi muốn sau này nó cưỡi lên đầu những tên dân đen như tôi và bà bây giờ bị người ta cưỡi vậy , chứ chẳng lẽ, bà nghĩ coi, cả cái dòng họ nhà tôi suốt đời này qua đời nọ cứ làm cố nông, để cho mấy thằng địa chủ nó cưỡi trên lưng mình mãi hay sao? Hơn nữa , bà không nhớ cái tên Lã Bố trong Tam quốc chí , thật oai hết chỗ nói . Biết đâu nhờ cái tên đó mà nó sẽ làm cho dòng tộc tôi được đổi đời”. Bà ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, nên véo vào mông chồng : “ Đúng là ông cao kiến, biết lo xa”. Đâu có ai ngờ cái giấc mơ của đôi vợ chồng cố nông trong cái chòi tranh heo hút kia, sau này lại trở thành hiện thực !

3 thg 5, 2017

Ca Khúc ĐÊM

Kiều Giang mời các bạn thư giãn giây lát qua ca khúc ĐÊM - nhạc Nguyễn Văn - thơ Kiều Giang - Minh Vy trình bày
-4:48