Truyện ngắn Kiều Giang
Đã mấy mươi năm, hắn vùi mình
trong căn nhà hầm đầy bí ẩn. Không phải thiên đường, nhưng cũng không phải là địa
ngục, một nơi, đối với hắn, hình như không còn có khái niệm thời gian. Năm
tháng đi qua chậm chạp hững hờ khô khốc. Hắn sống ở đây không biết là đã bao
nhiêu năm, chỉ biết rằng từ khi hắn còn thơ dại cho đến nay hắn chẳng còn giữ nổi
sợi tóc nào đen. Mỗi ngày chỉ làm mỗi công việc, thắp nhang, đốt đèn, và thực
hiện nỗi đam mê không cưỡng nổi, cắm cúi trên trang sách bao giờ cũng viết dở .
Không ai biết hắn đã viết những gì, nhưng chồng sách đã cao nghệu, thấm đẫm màu
thời gian. Ngoài kia, nghe đâu thiên hạ vẫn gọi hắn là nhà văn, nhưng hắn không
tin mình có phải là nhà văn hay không, hắn không biết mình có thật sự hiện hữu
trên thế gian này hay không, nên nhà văn hay không phải nhà văn, với hắn, đều
không có nghĩa gì. Điều quan trọng đối với hắn là cần phải viết, viết về sự bí
mật của căn hầm, của tấm gương và của những những câu hỏi về sự hiện hữu hay
không hiện hữu của hắn. Hắn vẫn viết và chờ đợi một điều thiêng liêng duy nhất
mà cha hắn dặn dò, là soi mình cho được vào chiếc gương treo trên bức tường đất
kia, một tấm kính mà bao nhiêu năm nay, vẫn bóng loáng, nhưng cũng chỉ có một
màu đen lặng câm như căn nhà hầm hắn ở. Căn hầm như một viện bảo tàng lịch sử
gia tộc hắn, chứa hàng ngàn tấm ảnh ông bà tổ tiên, nó chỉ có hai ngả thông lên
trên là cái cầu thang đất và một ống thông hơi ngay trên đầu của những chiếc
bàn thờ đã đen xỉn màu của tháng năm. Hắn ôm cái màu âm khí đó đã gần trọn đời
người, nhưng bí mật của điều hắn chờ đợi vẫn chỉ là một bí mật. Suốt ngày hắn
làm bạn với nó, và với tiếng hát và tiếng thở dài của loài con trùng, lạnh
lùng, vụn vỡ. Lão nô bộc già câm điếc vẫn chỉ như một chiếc bóng di động, lặng lẽ và
vô cảm.