Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 11, 2017

Áo Ấy Có Còn Thương Tóc Anh


Kiều Giang

Mùa thu năm nay, sao nhiều mưa,
Trời thêm nước mắt, để cho vừa?
Ngàn xa, em có sầu ly biệt
Mưa xám khung trời trên lối xưa.
Xưa em về, anh đón muộn Văn Khoa,
Mấy bóng cây nghiêng - lặng Tháp Rùa
Em dỗi vì anh qua Trường Luật,
Anh buồn :" cũng chỉ tại cơn mưa "
Chiều nay anh qua Phạm Ngọc Thạch,
Ngày ấy em cười vỡ nắng Duy Tân,
Áo em trắng cả hồn trinh bạch,
Áo ấy có còn thương tóc anh...?



25 thg 11, 2017

Trái Tim Mùa Thu




Kiều Giang
Phải tự ngàn xưa, em đến đây,
Duyên trời buộc chặt - mộng tình say?
Câu thơ đẫm nguyệt - hồn muôn thuở
Em lẩn vào thu - lộng nét mày.

Em nhốt hồn anh mấy mùa trăng,
Tình em sáng tựa ánh sao băng
Thơ anh đã mấy tầng run rẩy:
Em rắc thu vàng lên cỏ xanh.

Nay bóng thu về - em ở xa
Tình thu xưa - màu mắt kiêu sa
Trăng thu huyền ảo chia hai nửa
Người hỡi, thu nay có mặn mà?

Ta thắp nguyên minh tẩy lục trần,
Áo lam giũ sạch mộng phù vân,
Lửa tâm vẫn sáng trên đầu bút,
Nặng mấy phong trần, em biết không?!

Trong hình ảnh có thể có: cây, ngoài trời và thiên nhiên

21 thg 11, 2017

Trong Góc Tối Thiên Đường


Thơ Kiều Giang

Hỡi Lọ Lem kiều diễm,
Anh là tên lãng tử cô đơn đi tìm em trong rừng sâu ký ức,
Em ớ đâu hỡi mặt trời sáng rực của anh?

Anh đã từng mang tro tàn của lòng mình về núi cao vời vợi
để xua đuổi cái tôi nghiệt ngã của đời,
mà bây giờ anh lại mang lửa hồng đi vào rừng thẳm để tìm em.

15 thg 11, 2017

Dấu Chàm


Truyện ngắn Kiều Giang

Đã gần nửa thế kỷ, ngày nào hắn cũng đem cái áo mà mẹ hắn đã dệt vải và may cho hắn từ tấm bé, ra dòng sông phía sau ngôi làng để giặt. Bãi sông lỗ chỗ đầy dấu chân hắn, bờ bãi đã mòn, tay hắn đã chai sần… và nuớc của dòng sông thì vẫn âm thầm chảy. Nhiều lần hắn đã khóc vì chiếc áo đã bạc màu, sờn rách, dòng nước đã cướp đi cái mùi thơm của từng sợi vải, như đã thấm đẫm mồ hôi của mẹ hắn. Nhưng điều hắn thầm ước mong, hình như còn rất xa vời, chưa biết bao giờ hắn mới thực hiện được….

5 thg 11, 2017

Người Đi Tìm Bóng



Truyện ngắn Kiều Giang
Giữa khuya mồng hai Tết, trong giấc ngủ chập chờn, hắn thấy một con ngựa ô, không biết từ đâu,xông vào nhà hắn, hất tung cái kính cổ treo trên tường, lồng khung gỗ mun bóng loáng, được tổ tiên hắn truyền lại qua nhiều đời. Cái kính vụn vỡ. Hắn lặng câm chết điếng. Mấy ngày liền hắn bỏ ăn, bỏ làm, mặt thất thần ngây ngây dại dại, quanh quẩn mãi trong nhà, không nói với ai một lời.