Kiều Giang
buổi sáng,
mặt trời xanh xao,
chiếc lá run run,
mỉm cười chờ giã biệt,
vành môi em cuồn cuộn giấc mơ,
tay ta run lên một sat-na xương thịt,
một sat-na nơ-ron nhảy nhót nỗi đời,
con tàu lướt sóng ngàn khơi,
con sâu mở mắt nhìn trời trong lòng kén,
đang đi về điểm hẹn,
tồn vong.
mặt trời xanh xao,
chiếc lá run run,
mỉm cười chờ giã biệt,
vành môi em cuồn cuộn giấc mơ,
tay ta run lên một sat-na xương thịt,
một sat-na nơ-ron nhảy nhót nỗi đời,
con tàu lướt sóng ngàn khơi,
con sâu mở mắt nhìn trời trong lòng kén,
đang đi về điểm hẹn,
tồn vong.
buổi sáng,
cành hoàng lan cười sau nỗi đam mê da thịt,
có ai biết,
trên cánh tay người hành khất,
một bông hoàng lan đã nở trong đêm,
cành hoàng lan cười sau nỗi đam mê da thịt,
có ai biết,
trên cánh tay người hành khất,
một bông hoàng lan đã nở trong đêm,
buổi sáng
gã chăn dân
mặt phồng to như mặt trời,
mỉm cười ôm chân thượng đế,
đòi nới rộng biên cương,
mở hầu bao cõi vô thường,
mửa ra mật ngọt và côn trùng,
mửa ra gươm giáo,
mửa ra sự điên cuồng bất tận
con sói ngồi run.
gã chăn dân
mặt phồng to như mặt trời,
mỉm cười ôm chân thượng đế,
đòi nới rộng biên cương,
mở hầu bao cõi vô thường,
mửa ra mật ngọt và côn trùng,
mửa ra gươm giáo,
mửa ra sự điên cuồng bất tận
con sói ngồi run.
buổi sáng
thi nhân
vừa mới phục sinh,
lại nằm chết lần thứ một ngàn lẻ một,
chết với muôn trùng,
nguyền rủa thịt xương dại dột,
uống nuớc của dòng sông đầy hoa và xác chết,
lăn lộn trên ngọn lửa
phi nhân.
thi nhân
vừa mới phục sinh,
lại nằm chết lần thứ một ngàn lẻ một,
chết với muôn trùng,
nguyền rủa thịt xương dại dột,
uống nuớc của dòng sông đầy hoa và xác chết,
lăn lộn trên ngọn lửa
phi nhân.
buổi sáng
thịt xương đùa vui và gào thét
trên núi cao băng tuyết và lửa,
đứa bé sờ ôm bầu sữa mẹ,
ngước nhìn tận cuối mênh mông,
vẫy chào bên kia tồn sinh,
trở về bên nầy hủy diệt,
ngồi thương tiếc
chuyện ngàn năm,
mặt đất đang tự vấn trong đêm,
sao lại nuôi nấng dòng sông cứ ra đi biền biệt,
phục phản mênh mông
thịt xương đùa vui và gào thét
trên núi cao băng tuyết và lửa,
đứa bé sờ ôm bầu sữa mẹ,
ngước nhìn tận cuối mênh mông,
vẫy chào bên kia tồn sinh,
trở về bên nầy hủy diệt,
ngồi thương tiếc
chuyện ngàn năm,
mặt đất đang tự vấn trong đêm,
sao lại nuôi nấng dòng sông cứ ra đi biền biệt,
phục phản mênh mông
buổi sáng
em khép bờ mi cong,
tìm lại giấc mơ
còn ngọt trên bờ môi khốn khó,
mắt triêu dương thuở nọ,
trở về
trong vòng tay thần thoại khai nguyên,
em khép bờ mi cong,
tìm lại giấc mơ
còn ngọt trên bờ môi khốn khó,
mắt triêu dương thuở nọ,
trở về
trong vòng tay thần thoại khai nguyên,
Buổi sáng,
giọt sương lại ngồi sắp đặt những trò chơi,
trên triền hoang vu lửa và tuyết,
nhìn về bàn tay đùa cợt và bất lực của hóa công,
trên dòng sông lững lờ,
lòng son mãi nung nấu những đam mê
chống lại những tình cờ oan khiên của thượng đế,
có những giọt lệ,
ngồi vẽ lại đường đi của đám mây
giọt sương lại ngồi sắp đặt những trò chơi,
trên triền hoang vu lửa và tuyết,
nhìn về bàn tay đùa cợt và bất lực của hóa công,
trên dòng sông lững lờ,
lòng son mãi nung nấu những đam mê
chống lại những tình cờ oan khiên của thượng đế,
có những giọt lệ,
ngồi vẽ lại đường đi của đám mây
trên chuyến xe không có ai lái,
chất đầy khôn dại,
chất đầy nụ cười,
chất đầy củ cải và nước mắt,
thơm mùi xương thịt,
chất đầy thao thức,
chất đầy văn minh
đi về phía trước,
lầm lũi trong đêm…
chất đầy khôn dại,
chất đầy nụ cười,
chất đầy củ cải và nước mắt,
thơm mùi xương thịt,
chất đầy thao thức,
chất đầy văn minh
đi về phía trước,
lầm lũi trong đêm…