Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

25 thg 4, 2018

Lầm Lủi Màu Đêm


Kiều Giang
buổi sáng,
mặt trời xanh xao,
chiếc lá run run,
mỉm cười chờ giã biệt,
vành môi em cuồn cuộn giấc mơ,
tay ta run lên một sat-na xương thịt,
một sat-na nơ-ron nhảy nhót nỗi đời,
con tàu lướt sóng ngàn khơi,
con sâu mở mắt nhìn trời trong lòng kén,
đang đi về điểm hẹn,
tồn vong.
buổi sáng,
cành hoàng lan cười sau nỗi đam mê da thịt,
có ai biết,
trên cánh tay người hành khất,
một bông hoàng lan đã nở trong đêm,
buổi sáng
gã chăn dân
mặt phồng to như mặt trời,
mỉm cười ôm chân thượng đế,
đòi nới rộng biên cương,
mở hầu bao cõi vô thường,
mửa ra mật ngọt và côn trùng,
mửa ra gươm giáo,
mửa ra sự điên cuồng bất tận
con sói ngồi run.
buổi sáng
thi nhân
vừa mới phục sinh,
lại nằm chết lần thứ một ngàn lẻ một,
chết với muôn trùng,
nguyền rủa thịt xương dại dột,
uống nuớc của dòng sông đầy hoa và xác chết,
lăn lộn trên ngọn lửa
phi nhân.
buổi sáng
thịt xương đùa vui và gào thét
trên núi cao băng tuyết và lửa,
đứa bé sờ ôm bầu sữa mẹ,
ngước nhìn tận cuối mênh mông,
vẫy chào bên kia tồn sinh,
trở về bên nầy hủy diệt,
ngồi thương tiếc
chuyện ngàn năm,
mặt đất đang tự vấn trong đêm,
sao lại nuôi nấng dòng sông cứ ra đi biền biệt,
phục phản mênh mông
buổi sáng
em khép bờ mi cong,
tìm lại giấc mơ
còn ngọt trên bờ môi khốn khó,
mắt triêu dương thuở nọ,
trở về
trong vòng tay thần thoại khai nguyên,
Buổi sáng,
giọt sương lại ngồi sắp đặt những trò chơi,
trên triền hoang vu lửa và tuyết,
nhìn về bàn tay đùa cợt và bất lực của hóa công,
trên dòng sông lững lờ,
lòng son mãi nung nấu những đam mê
chống lại những tình cờ oan khiên của thượng đế,
có những giọt lệ,
ngồi vẽ lại đường đi của đám mây
trên chuyến xe không có ai lái,
chất đầy khôn dại,
chất đầy nụ cười,
chất đầy củ cải và nước mắt,
thơm mùi xương thịt,
chất đầy thao thức,
chất đầy văn minh
đi về phía trước,
lầm lũi trong đêm…
SG 8-2-2018
(Đăng trên TRANG CHỦ NHẬT, số Xuân Mậu Tuất
http://trangchunhat.freevnn.com/wp/)

20 thg 4, 2018

Trăng Miền Cổ Độ


Kiều Giang
Mây
nằm chết, 
gửi hồn nơi đỉnh gió,
Sóng
điêu linh
còn vỗ đến ngàn sau,
Trăng
đỉnh tháp
nghiêng chao miền cổ độ,
Cây
hoàng hôn
bóng ngã khóc bờ dâu.
SG Tàn Đông Đinh Dậu

11 thg 4, 2018

Đi Tìm Ngôn Ngữ Cho Lọ Lem.


Hỡi Lọ Lem,
Em là ai, mà tình yêu chảy tràn bờ nhân thế,
biến thành thác lũ đổ xuống bình minh của đời anh
và cỡi lên ánh chiều tà của ngày vui vĩnh cửu.
Hôm nay, ngày mai hoặc không bao giờ nữa,
anh sẽ thả neo thuyền tình anh bên bờ biển trời xanh thẳm. Điều đó cũng chẳng có nghĩa gì, nếu em không hề cho anh biết ẩn ngữ của tình em.
Và anh phải mãi đi tìm thứ ngôn ngữ của yêu thương.
Linh hồn anh sẽ gào thét trên đỉnh núi xanh u tịch,
phiêu phóng từ cõi vô minh để đi tìm em trong biển tình mênh mông chảy qua ngày đêm ,không bao giờ ngưng nghỉ.
Đã từ lâu, anh tự nhốt mình trong hố thẳm cô đơn
để đi tìm nghệ thuật của kẻ tiên tri đã ngàn năm im lặng.
Lời nói của anh chìm vào lũng sâu ngày tháng
và dòng thác tình yêu của em đưa anh vào tuyệt lộ.
Nhưng anh tin rằng tuyệt lộ nào rồi cũng khai mở về biển cả huyền không...
Vì sao vòm trời trên đầu em luôn thuần khiết xanh trong?
Anh ngước nhìn lên và gửi bao khát vọng,
ẩn thân trong màu mắt em thanh tân diệu vợi,
lung linh như muôn ngàn tinh tú.
Những đêm bạch vân huyền vũ, trong mắt em anh thấu thị tự thân.
Xin chúc phúc cho sự mầu nhiệm của cô đơn,
vì chỉ khi đó em mới thật sự lộng lẫy trong anh và hố thẳm mới ngời ngời ánh sáng.
Hỡi ngôi sao huyền bí của anh!
Có phải em là dòng suối ngọc thiên thu,
Em là dòng sông chảy bên kia bờ thiện ác,
Em là vầng mây ẩn hiện cõi phôi pha,
Em là khung trời hồn nhiên thăm thẳm,
Em là tiếng chuông mơ hồ bên bờ trăng lạnh,
dội vào ngan ngát thiên thanh,
để biến anh thành kẻ hào sảng tình yêu của thế gian này?
Lọ Lem ơi,
anh sẽ xua đuổi và nguyền rủa cái bóng đêm hèn nhát trong anh,
để cho trước mắt anh, tiếng thơ em đời đời thánh thiện,
anh rước em về hiện hữu giữa đam mê.
Đêm nay, những giọt mưa long lanh trên phố núi cao vời vợi, anh mơ thấy em đang ngồi ve vuốt vầng trăng,
trải những câu thơ ngọt ngào lên làn mây ấm,
hát bài ca mơ mộng ru anh.
Nhớ em ,anh dắt Shad-na đi vào muôn thuở, và hẹn với em rằng anh sẽ dành cả đời để trả nợ tình em .
Nhưng em ơi, những ánh sao xa kia không bao giờ nói hộ ,dẫu đêm đêm vẫn chiếu rọi tình anh.
Hỡi ngôn ngữ của trời xanh,
hãy phóng ra những ngôn từ huyền ảo,
vì ta đã chán ngấy những sáo mòn dung mạo của nhân gian.
Ta sẽ vượt qua trùng dương bao la để đi tìm ngôn ngữ.
Buồng ngực ta đã căng phồng dữ dội và sẽ chuyển thành cơn bão, thổi về phía nàng hung bạo cuồng mê.
Hỡi Lọ Lem,
anh chẳng cần đi tìm thượng đế nơi thiên đường cũ kỹ,
mà anh chỉ muốn tìm em trong giấc mơ sáng tạo,
anh mãi đi tìm ngôn ngữ cho tình em!
SG 2012

8 thg 4, 2018

Anh Viết Lời Mây Lên Tóc Em


Kiều Giang
Ngày ấy người đem cả tóc tơ
cho ta làm mộng của đời thơ,
Người làm chim nhỏ trong tay áo,
Hót giữa hồn ta, dáng cổ sơ…
Em sẽ là kinh của ngàn sau,
cho ta ngồi niệm giữa thương đau,
Em thêu hương sắc trên nhung nhớ,
Và giấu trong tim nghĩa nhiệm mầu…
Rồi một ngày kia anh hỏi em,
Làm sao pha mực của trời xanh,
Cho anh ngồi vẽ làn mi ấy,
Vẽ tự ngàn xưa, em của anh…
Và nếu như em chẳng hẹn thề,
cho trăng bạc tóc vọng sơn khê
Ngày sau lời biển, em quên mất,
Thì giữa trời cao, anh hỏi ai?
Thôi để anh tô màu ký ức,
Tô trời xanh lên mắt em xanh,
Giữa dòng suy tưởng anh ngồi viết,
Viết những lời mây trên tóc em.
SG Thu 2016

Đành Thôi


Kiều Giang
người về
ngang hội phù hoa,
Vói tay
chạm lối trăng ngà du miên,
Mây qua
dấu thánh
ngại ngần,
Xót trời quan ải
trắng ngần mộng du,
Đành thôi Hy Lạp cho dù…
Cuối đông Đinh Dậu

1 thg 4, 2018

Tại Sao Chúng Ta Cần Homer?


Kiều Giang dịch từ bài hàng tháng số 584, tháng 10 năm 2017, của báo Pháp Le Magazine Littéraire
Từ thời xa xưa cho đến hôm nay, vô số các nhà văn đã tái tạo hình ảnh của Homer. Bây giờ đến lượt Daniel Mendelsohn (sinh ngày 16-4-1960 tại New York, từng học văn học cổ điển, một tác giả viết hồi ký, nhà văn tiểu luận, nhà phê bình, và là một dịch giả người Mỹ)*,là tác giả của Disappeared (tạm dịch: những người mất tích), người đã kể lại sự liên hệ muộn màng của mình với người cha, dưới sự bảo hộ của The Odyssey , trong khi nhà ngữ học về Hi Lạp Pierre Judet de La Combe, đang mạo hiểm diễn tả một cách tinh tế tiểu sử của một “người đàn ông huyền bí”.
Vậy Homer dạy cho chúng ta điều gì hôm nay?

Trên Nhành Bụi Hoang


Kiều Giang
ngày xưa
mụ mị thiên đường,
gió qua
đãng trí
còn vương bóng mình,
sông ngồi
bó gối lặng thinh,
cây thiên thu
gãy
trên nhành bụi hoang…
Cuối đông Đinh Dậu 2017
Thích
Bình luận