Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 7, 2018

Anh Lại Phải Đi Tìm Lọ Lem


Kiều Giang
Lọ Lem ơi,
anh lại phải chôn chặt hồn anh trong dỗi hờn kim cổ, 
để đi tìm em trong vĩnh viễn của trăng sao.
Anh đã băng qua trùng khơi bao la trong tiếng thét nghẹn ngào,
để tìm em nơi thiên thu vĩnh phúc.

Anh sẽ leo lên ngọn núi thẳm xa,
với những tràng cười cuồng điên giữa mây cao chớp giật.
Anh sẽ vượt qua bao tầng biển khát
để đi đến ngàn khơi thăm thẳm tuyệt mù.
Nơi đó, em đang ngự trong vầng trán thâm u của Thượng Đế.
Anh phải xóa bỏ sự mù loà của thời gian và sự vô minh của tình yêu trần thế
Anh thất thểu giữa những cung bậc của tại thể vô thường.
tất cả những thường tồn đều chỉ là những ẩn ngữ biểu trưng,
còn tình em mới là sự hoá thân của vĩnh cửu.
Anh đi tìm em trong thường hằng ảo diệu,
để anh được bàn tay em giải thoát khỏi điêu linh,
và chính em đã ban cho anh sự rạng rỡ vô biên.
Ở nơi em, anh xóa đi những cay đắng và vinh quang,
để được những phút giây diệu thường huyền ảo .
Em sẽ cho anh một kho tàng sáng tạo,
nguyên ngôn tối hậu của thiên đường.
Hỡi lọ lem,
có phải anh đang đi tìm sự huy hoàng của biển thẳm trong em?

Ảnh St trên mạng

19 thg 7, 2018

Lời Mùa Xuân

         Kiều Giang

1. Áo xuân không kín nổi hồn,
đâu đây lẩn khuất vẫn còn hơi đông,
xin em một chút lửa lòng, 
để anh còn biết mùa xuân lại về.
2.Ta rủ em về trong đáy cốc,
rượu nồng không ấm được tim đau,
ta nhớ xuân nào trong đáy mắt,
âm thầm xuân sống mãi trong nhau.
3. Em có về thăm anh nữa không,
hương xuân không thắm rượu không nồng,
sắc xuân sao tím chiều ly biệt,
rạo rực cành mai nhớ nắng hồng?
(Trích trong tập thơ RU MUỘN-nxb Văn Nghệ- 2009)
Tranh st trên mạng

13 thg 7, 2018

Như Cơn Gió Tình Cờ


Tùy bút Kiều Giang
“từ em thôi là nguyệt, coi như phút ấy tình cờ”
Nguyệt Ca – Trịnh Công Sơn


Có ai đó đã nói rằng những điều xảy ra trên mặt đất này chỉ là một sự tình cờ. Tôi không tin. Mặt trời mọc buổi sáng khi tôi thức dậy, con chim bỗng bay qua nhà tôi nhả tiếng kêu bầy thống thiết, cây hoa mai trong vườn nhà tôi lại rực nở hoa vàng giữa mùa thu, chiếc xe buýt sáng nay không đến trạm, nỗi cô đơn cháy lòng của cô gái khi người yêu không đến vào chiều chủ nhật… Tất cả đều là một thứ tình cờ.

7 thg 7, 2018

Trò Chuyện Với Yêu Thương


       Thơ Kiều Giang
Tình yêu ơi, em là cái để người ta sở hữu
hay là cái để người ta tôn thờ,
phải chăng sự chiếm đoạt sẽ giết chết em?
Em là bầu sửa mẹ để trẻ thơ ngước mắt nhìn,
chứ đâu phải vườn quả chín để người ta thu hoạch.

Tình yêu ơi,
Có phải em đang cười trong túp lều tranh thanh bạch
của người nông phu nghèo khó
em đang phơi tấm thân ngà ngọc trên những luống cày,
thắc thỏm đợi chờ mưa.
Em đang ở trong đôi mắt trẻ thơ,
hay trên vai người mẹ gầy quanh năm thầm lặng nuôi con,
chẳng quản ngày hè đạp đá lên non,
hay ngày đông, bão giông xuống biển,
mùa thu em lượm chiếc lá vàng...rằng mãi mãi yêu ai…
Mùa xuân em nhìn cánh hoa đang cười cùng em,
nhưng em bảo rằng đó là niềm vui của người khác.
Em đang ở trong mênh mông sa mạc,
đêm đen đốt đuốc dẫn đường…,
em là loài Oải hương, ngát màu tím diệu thường thương nhớ,
và em nói rằng em mãi còn mắc nợ thế nhân.
Em chẳng phải là những câu triết lý siêu phàm ,
em chỉ là ánh trăng dịu hiền, đêm đêm soi đường cho những bước chân tha phương cầu thực.
Em là nguồn hào quang của tri thức,
là lời dịu ngọt của linh hồn, an ủi cho những trái tim nức nở khổ đau.
Và mãi mãi mai sau,
em là thứ của cải vĩ đại nhất mà đất trời đã ban tặng cho loài người,
em là cội nguồn của niềm vui, của tự do và công lý,
là nụ hôn tuyệt mỹ nguyên trinh,
chẳng bao giờ đặt trên môi của người gian dối,
em khai mở cho những trái tim tội lỗi lạc đường.
Tình yêu ơi,
Em hãy len vào trái tim những kẻ tôn thờ vật chất,
muốn chiếm đoạt cả thế gian, và đẩy em vào băng lạnh.
Em hãy in bóng hình em lên bàn tay của kẻ bạo tàn,
chưa bao giờ trải nghiệm đời mình trong cảnh giới mơ màng của em,
kẻ ấy chỉ là những tên nô lệ của cõi vô thường,
mãi mãi ôm lấy cô đơn.
Em hãy là những phút giây bình yên
của những linh hồn đang quằn quại dưới bánh sắt của thù hận sân si.
Em hãy là lời vô ngôn trong tâm trí đêm đen,
và là lời hoan ca trong vòng tay của lương tri thời đại,
em hãy là suối nguồn mặc khải
cho những linh hồn mê muội ngông cuồng.
Tình yêu ơi, linh hồn nhân loại đang réo gọi em,
như tiếng sóng của biển xanh muôn trùng.
Thượng Đế đã ra đi theo bước chân của nhà khoa học,
nhưng em thì mãi sống cho đến khi nào trái tim còn đập trên thế gian này.
Xin em hãy thay thượng đế để cứu rỗi muôn loài.
Tranh st trên mạng

Người Đi Tìm Bóng


Truyện ngắn Kiều Giang
Giữa khuya mồng hai Tết, trong giấc ngủ chập chờn, hắn thấy một con ngựa ô, không biết từ đâu,xông vào nhà hắn, hất tung cái kính cổ treo trên tường, lồng khung gỗ mun bóng loáng, được tổ tiên hắn truyền lại qua nhiều đời. Cái kính vụn vỡ. Hắn lặng câm chết điếng. Mấy ngày liền hắn bỏ ăn, bỏ làm, mặt thất thần ngây ngây dại dại, quanh quẩn mãi trong nhà, không nói với ai một lời.