Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 3, 2019

Chiếc Bánh


Thơ Kiều Giang

đứa bé ngước nhìn bầu trời treo trên đầu thế kỷ
khi chân lý không còn thuộc về mọi người,
mà chỉ thuộc những kẻ cầm trong tay gươm giáo và chủ nghĩa,
phần còn lại là của đêm đen,
ai đó đã biến tiếng hát của dòng sông, của biển xanh, của rừng sâu,
thành nghệ thuật của cái luỡi.
đêm nay đứa bé đi ra từ vòng tay của mặt trời rơm rạ,
nó chạy theo những vì sao trên bầu trời chủ nghĩa hư vô,
lấp lánh những cơn gió mùa thu trần trụi thổi qua niềm tin,
từ khúc hát bên bờ đá hoang vu,
không có ai tin vào sấm ngôn của cuồng vọng,
hôm qua đã nổ ra từ cuộc giết chóc bất tận,
đứa bé chạy theo người đàn ông muốn ghi dấu tích vĩ đại của mình
lên mặt đất cằn khô vết máu,
nó gào khóc vì nó đói, vì nó khát,
trên chiếc ngực lép kẹp của mẹ nó,
nó chưa hiểu hết những gì đã xảy ra nơi mặt đất đầy vết tích của thù hận,
nơi mà người ta đã đùa cợt cùng giáo gươm và cùng với số phận của đất, của rừng xanh và biển cả,
đứa bé theo chân mẹ nó để nhặt những ảo ảnh trên đường mẹ nó đi qua,
tuy rằng mỗi ngày nó càng gầy xọp đi, nhưng nó vẫn thấy no,
vì hằng ngày, người ta không tiếc để cho nó ăn đủ thứ khái niệm,
nó vẫn cảm thấy ngon, nhưng mẹ nó nhìn nó, chảy nước mắt,
Hôm qua có vị linh mục (chưa được rửa tội bao giờ),
rủ nó đi về phía thánh đường không có tượng Chúa,
ông bảo nó nhìn lên tấm di ảnh xa lạ và cầu nguyện,
vị linh mục cho một chiếc “bánh thánh” vào miệng nó,
nhưng ngay lúc quay lại,
nó đã gục ngã, đè lên tiếng gọi mẹ.
SG 26-5-2018

Tranh của Picasso

Chúa Bỏ Loài Người


Kiều Giang
Giáng Sinh năm nay Chúa không trở lại trần gian,
Chúa bỏ loài người sa đọa,
Bethlehem không còn xanh máng cỏ,
Jerusalem, chuông nức nở giáo đường.
Ankara, khập khiễng bước Giáo Hoàng,
cây thánh giá chẳng thể tạo hòa bình cho nhân loại,
một trăm ba bốn học sinh nằm sòng soãi,
máu nhuộm đỏ dưới những làn đạn oan khiêng,
trên mảnh đất Pakistan
khốn khó
Bọn giết người bao giờ cũng nhân danh,
thánh Allah cầm quyển kinh Coran đầy máu,
bọn IS giết sạch trẻ con, phụ nữ, thanh niên, nhà báo,
giết cả những người mang cơm áo,
đi làm từ thiện dưới bom đạn phi nhân.
Giáng Sinh năm nay Chúa không về nữa đâu em,
từng tiếng chuông rơi trên nóc giáo đường hoang lạnh,
thế kỷ hai mốt, thế kỷ của loài người bất hạnh,
trái tim đi hoang, chỉ còn lại lớp vỏ mặt người
Đêm nay anh ngồi nghe tiếng chuông rơi
vào dối gian tội ác,
không còn Chúa, không còn Phật,
chỉ còn nỗi bơ vơ của loài người đã đánh mất trái tim...

Chưa Trắng Nợ Mai Sau

 
Kiều Giang

Không gian trống,
ta ôm chiều cúi xuống,
Cõi mênh mông, khóc cạn mảnh tàn tro,
Hôn một chút
lên vành môi nhật nguyệt,
Ngoảnh lại nhìn, chẳng biết thực hay mơ.
Ngày tháng ấy
đi về đâu người nhỉ,
Trong hoang vu,
ai khắc khoải mong chờ?
Ta mãi đợi nơi cuối chiều rạn vỡ,
Bỗng thấy mình cùng mây trắng bơ vơ.
Thời gian trống,
bước chân về cô độc ,
Ngàn năm sau,
còn thơm tóc hồng hoang,
Người còn hẹn
nơi cuối trời sa mạc,
Tiếc mây hồng,
ôm tuổi gió đi hoang.
Tàn kim cổ,
cây rừng khuya đứng hát,
Cõi nguyên sơ,
lòng còn khát thiên thu
Sông vẫn chảy
về tận cùng nước mắt,
Tóc non ngàn
chưa trắng nợ mai sau.
Tranh của PICASSO.

17 thg 3, 2019

Trường Ca : Những Nẻo Đường Định Mệnh

Khúc 2.    Tiếng Thét Giữa Bầy Kên Kên
      
1. 
Đêm côn trùng.

Giữa cái bao la huyễn hoặc của đất trời,
của thời gian khắc nghiệt
in trên dấu chân của loài đứng thẳng,
dòng sông lịch sử đang cuồn cuộn, cuốn đi nỗi đắng cay tủi hờn của bao tầng lớp sinh linh,
trôi về biển thời gian mênh mông thù hận,

Lũ côn trùng bắt đầu ngọ ngoạy trong cái đầu
của ông quan lớn bất phùng thời,
đã phải trốn chạy trước cơn thác lũ của chủ nghĩa và đói nghèo, trước sự vùng dậy của những bàn chân đất,
tứ thư và thánh kinh không ngăn nổi dòng sông xích tư tràn xuống từ volga dậy sóng,
đêm thu lạnh cóng mảnh thân trần,
chiếc liềm sắt chỏng chơ chờ rơm rạ

Chiếc khăn lụa xếp và chiếc áo dài cẩn hoa chữ song hỷ cuộn tròn, ôm chặt cung đình,
lóng lánh màu xanh nước biển,
rủ rê mùi ẩm mốc còn lẩn khuất trong từng thớ thịt,
trong dòng máu lai căn giữa thánh kinh và nho lão,

Hắn vung cao chiếc ba-ton và cây thánh giá,
chỉ về phía những rừng cây thao thức phương đông,
theo bên là một lũ ngư ông đam mê xác thịt và rượu,
đam mê những bộ óc trống trống rỗng niềm tin,
đam mê một giấc mơ hoang đang chảy từ tây sang đông,
không một ngôi sao định hướng,

Tương lai mù mịt,
khoảng trống trên núi rừng,
trên cánh đồng,
trên dòng sông,
trên phố chết,
không có ai thấp thoáng dưới ánh mặt trời,
chỉ còn đêm tối với ma trơi,
súng được lấy từ muôn nẻo,
những tên đầu sỏ buôn người,
bắt đầu nặn ra một thứ chủ nghĩa trên mây,

Những tên đầu khấu giáo gươm,
đứng xếp hàng dài thành chương cú,
trong sự loạn cuồng xương thịt,
loạn cuồng pho sách,
đêm khuya xao xác tiếng gà,
màu tha ma giữa ban ngày
phủ lên những dòng sông nghẹn ngào mãi miết,
khô kiệt bàn tay,
khô kiệt áo thô,  
những cánh đồng trơ gốc rạ,
đêm tàn, không níu nổi vầng trăng

  

6 thg 3, 2019

Trường ca: Những Nẻo Đường Định Mệnh



Khúc 1. Nhát Dao Định Mệnh

1.
Chúng đưa tay cắt ngang lưng đóa phù dung vừa hé nụ,
trắng nõn,
máu tuôn
tràn trên nương trên biển,
bơ vơ trên chiếc eo trần của mỹ nhân,
nhát dao tạo thành dòng sông như con rắn bò qua tử huyệt,
bò ngang vĩ tuyến
những chuyến đò trôi trên dòng sông nghẹn ngào câm lặng,
trôi qua làn đạn,
niềm tin bốc cháy,
dưới lằn roi của hàng đống sách đã xếp thành chương cú
đã mục nát từ lâu
trong những cái đầu chứa toàn những ống cống to
đầy chất thải công nghiệp và tàn tro thuốc súng,
chảy từ sông Sein, Volga, Dương Tử,
tạo thành một sự lừa bịp vĩ đại,
hoang vu bờ bãi
hoang vu núi rừng
khắc khoải dòng sông
2.
Rồi người ta di chuyển những binh đoàn
di chuyển hận thù đi về hai phía của dòng sông,
di chuyển những nụ cười còn đi chân đất
di chuyển những ánh mắt dao găm
có người thương người vợ nghèo mùa gió bấc chăn đơn,
những đứa trẻ sinh ra chưa kịp thấy cha
những mẹ già chưa kịp thấy con về sau chiến trận,
súng gươm lại nhoẻn miệng cười
lịch sử lập lại,
nước mắt lại tuôn,
bên kia đại dương sâm-banh chảy cùng tiếng cười của bọn man di
bên này đại dương là tiếng khóc
của đêm đen
xuất huyết bình minh tràn xuống chân em
chảy dài theo mùa đông
gió lại thét gào cho một thuở sinh ly
3.
Rồi chàng lại ra đi,
đêm giã biệt,
chiếu chăn hoang, lạnh lùng sương phụ,
màu sương trên đỉnh Phu Sơn nghe tiếng nấc con thơ,
dòng La Giang lững thững bơ vơ ngoảnh mặt,
xuôi về cõi mênh mông từng khoảnh khắc máu trào,
thương con chim khách không còn hót trên cành tre cao đầu ngõ,
những bình minh không có mặt trời,
những hoàng hôn không có làn khói lam cuộn tròn mái lá
trở trăn màu rơm rạ,
núi sông lại gồng mình
cho lịch sử sang trang.