Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 3, 2019

Chiếc Bánh


Thơ Kiều Giang

đứa bé ngước nhìn bầu trời treo trên đầu thế kỷ
khi chân lý không còn thuộc về mọi người,
mà chỉ thuộc những kẻ cầm trong tay gươm giáo và chủ nghĩa,
phần còn lại là của đêm đen,
ai đó đã biến tiếng hát của dòng sông, của biển xanh, của rừng sâu,
thành nghệ thuật của cái luỡi.
đêm nay đứa bé đi ra từ vòng tay của mặt trời rơm rạ,
nó chạy theo những vì sao trên bầu trời chủ nghĩa hư vô,
lấp lánh những cơn gió mùa thu trần trụi thổi qua niềm tin,
từ khúc hát bên bờ đá hoang vu,
không có ai tin vào sấm ngôn của cuồng vọng,
hôm qua đã nổ ra từ cuộc giết chóc bất tận,
đứa bé chạy theo người đàn ông muốn ghi dấu tích vĩ đại của mình
lên mặt đất cằn khô vết máu,
nó gào khóc vì nó đói, vì nó khát,
trên chiếc ngực lép kẹp của mẹ nó,
nó chưa hiểu hết những gì đã xảy ra nơi mặt đất đầy vết tích của thù hận,
nơi mà người ta đã đùa cợt cùng giáo gươm và cùng với số phận của đất, của rừng xanh và biển cả,
đứa bé theo chân mẹ nó để nhặt những ảo ảnh trên đường mẹ nó đi qua,
tuy rằng mỗi ngày nó càng gầy xọp đi, nhưng nó vẫn thấy no,
vì hằng ngày, người ta không tiếc để cho nó ăn đủ thứ khái niệm,
nó vẫn cảm thấy ngon, nhưng mẹ nó nhìn nó, chảy nước mắt,
Hôm qua có vị linh mục (chưa được rửa tội bao giờ),
rủ nó đi về phía thánh đường không có tượng Chúa,
ông bảo nó nhìn lên tấm di ảnh xa lạ và cầu nguyện,
vị linh mục cho một chiếc “bánh thánh” vào miệng nó,
nhưng ngay lúc quay lại,
nó đã gục ngã, đè lên tiếng gọi mẹ.
SG 26-5-2018

Tranh của Picasso

Không có nhận xét nào: