Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

17 thg 8, 2019

Biến Thể


Thơ Kiều Giang

Từ đó,
đất trời tối tăm,
hắn cột chùm lông mao màu hoàng hôn,
vào cái xương cụt của mỗi sinh linh,
của giống nòi hắn,
hắn trộn cục đất cùng vắt cơm,
vào gươm giáo,
rồi hắn xua họ vào cuộc trường kỳ,
mặt trời chạy trốn và đêm cứ giội bóng tối vào cái đuôi,
họ mãi mãi bước đi trong đêm,
nhìn không gian bằng hai cái đầu gối,
và nhìn thời gian bằng những ánh sao,
không có chút yêu thương nào trong bụng,
Mỗi ngày mặt trời vẫn đi qua trên đầu,
nhưng họ vẫn lầm lũi đi trong đêm tối,
vì cái đuôi che khuất mặt trời,
biến thể,
Hôm qua vị hoàng đế viết một thông điệp,
gửi đến những ngôi nhà cửa đã đóng,
cố xuất khẩu những con người biến thể,
nhưng tên mã phu cầm trên tay cái thông điệp,
mắt hắn lại bị mù,
trước mặt hắn là một đường hầm,
dẫn hắn xuống âm phủ.
Cơn giận dữ của vị hoàng đế bốc cháy
dưới đáy biển,
ông ta cắt những cái đuôi của đồng chủng để xuất khẩu,
không ai muốn mua,
họ đều nói,
tốt hơn hết là ta nên trở về nhà,
bằng lối riêng và bằng những cái cửa của mình.
Đêm qua tiếng ếch ngoài đồng hoang
đánh thức tôi nửa khuya,
rằng ngài trưởng làng ôm hôn cái đuôi lông mao,
vì ngài bị cái đuôi cám dỗ đến phải xì nước ra quần,
không kìm hãm được,
tôi nghe, cũng không ngăn được nước mắt.
Ông trưởng làng ôm cái đuôi,
đi trong mơ,
con đường thật ngoằn nghoèo,
nhưng không hiểu sao,
chỉ có mấy bước, ông lại đến nghĩa địa,
cái đuôi lại gắn vào cái xương cụt của ông,
biến thể.
SG 30-4-2019.

Không có nhận xét nào: