Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

22 thg 9, 2019

Xa Lạ


Kiều Giang
Chiếc lá
mất màu
hắn không cười trong gió,
hắn không ngủ trong sương,
những giọt mưa cúi mặt,
hắn chỉ còn những thao thức,
cho một đất nước mù lòa,
hắn biết,
máu của hắn đã mất màu,
bầu trời trên đầu trở thành xa lạ.
Hắn thấy hắn không phải là hắn,
một cơn gió xuôi, ngược,
qui hồi,
hắn níu những cơn gió,
tay hắn chai sần,
trái tim hắn co quắp,
người con gái đi qua mặt
hình như không nhìn thấy hắn,
tia nhìn của hắn giòn rụm,
nát vụn trên mặt cô.
Không có những buổi sáng,
cũng không có buổi chiều,
chỉ có những cơn mưa trong đêm
làm ngập lụt ký ức hắn,
hắn nhớ tuổi thơ,
hắn nhớ những chuyến xe đi qua đời hắn,
hắn nhớ những gì của hôm qua.
Đêm nay hắn ngồi khóc
về những gì đang diễn ra trước mắt mình,
lũ chuột sao nhiều quá,
đang chế ngự ngôi làng thân thương của hắn,
ban ngày hắn không thấy mặt trời,
ban đêm không có trăng sao,
xa lạ, tất cả đều xa lạ.
Rồi trong giấc mơ,
hắn thấy lũ chuột từ ngôi làng bên cạnh,
tràn vào làng của hắn,
chỉ trong một đêm,
đã ăn sạch tất cả những gì mà làng hắn dành dụm,
và ăn cả lũ chuột của làng hắn,
Hắn tỉnh giấc,
lại ôm đầu ngồi khóc,
xa lạ,
tất cả đều đã xa lạ.
SG 23-5-2019

Không có nhận xét nào: