Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

11 thg 12, 2019

Một Đời Mang Theo


Kiều Giang

Người đã bỏ thần linh để về với ta
nơi trần thế,
hỡi Aphrodite,
có phải em đã sinh ra từ bọt bể,
mà muốn cùng ta thánh hóa cuộc phù sinh,
ôi những lọn tóc vàng trong giấc mơ thần thoại,
thơm màu sóng bể thiên thu,
giữa hoàng hoa vô tội,
ta xin làm Pygmalion trên thành Chypre,
để nàng hóa thân thành Galatee
trong bức tượng ngà được khắc bằng máu con tim,
cùng tình yêu con chữ,
ta nào dám xa hoa ngôn ngữ,
nên mãi còn thao thức
trên lưng ngựa hoang phận số đời mình,
hôm nay ta nghe những bàn chân ẩm ướt
của những chiếc lá vàng rụng kín mùa thu,
và những tiếng xào xạc của khu rừng
đi tìm hồng hoang,
với khuôn mặt của người khiếm thị,
và tình yêu thì không có khuôn mặt,
mãi mãi hoang vu.
rồi một ngày ngôi nhà và đền đài,
dính chặt vào hiện thể em,
cùng những lời dị ngôn,
hình như đi ra từ âm phủ,
em vô tình vấp ngã,
ngôi nhà cùng những gì của trần gian nhi nữ
đè lên chiếc lưng trần của ta,
nghe rất mượt mà,
những đóm lửa thiên hà vụt tắt,
trên lưng ta, hiện thể mù lòa,
em bỏ ta
rồi bước đi trên đôi chân của thiên thần
theo chàng Ares
biến thể khuôn mặt,
Aphrodite đã vong thân,
ta chìm vào vô thức của ngàn năm
câm lặng.
SG 29-7-2019

Không có nhận xét nào: