Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 2, 2020

Xin Trả Lại Người

Kiều Giang

Xin trả lại em,
trả lại cuộc đời…
trả lại cho người, trả lại thiên thu…
Trả lại đêm mưa,
trả về phố nắng,
Đôi mắt em cười, phút thinh lặng cho anh…
Xin trả lại mây,
những giọt nhớ lung linh,
Rơi lên tóc em
những chiều anh đứng đợi,
Dòng người đi qua, đâu còn ai để gọi,
Nắng ngập đường,
mà vời vợi em xa.
Xin trả lại em,
đêm thức trắng, một mình ta,
Ngọn đèn mờ trên trần nhà, không biết nói,
Chiếc phôn đang chờ,
mà ta đâu dám gọi,
Em bây giờ, đã vời vợi chia xa…
Đường trần gian,
ta vẫn đi qua,
Sao nỗi nhớ
cứ lung linh như bóng nguyệt,
Dấu trăng xưa, chưa bao giờ khuyết,
Cháy mãi trong ta
nỗi ray rứt vô hình…
Xin trả lại em,
trả lại nỗi niềm,
Trả lại môi mềm, trả lại đêm sâu,
Trả lại nắng thơm,
trả lại mây mù
Góp nhặt vô thường, ta xin trả lại em…
Trả nợ đau thương,
trả nợ đọa đày,
Trả đêm xuân qua, trả ngày đông tới,
trả nợ văn chương,
dỗi hờn thi phú,
Trả lại cho người, xin cứ mặc tôi…
SG. 29-9-2019
Tranh của PICASSO

Lời Kinh Nguyện


Kiều Giang
Quê em
tím nụ bằng lăng,
Anh về,
tím cả chiếu chăn anh nằm,
Nợ em
một mảnh trăng rằm
Nợ em
một tiếng gọi thầm "MẸ ơi"
Đường về quê mẹ
mù khơi,
Nghe trong tiếng sóng
có lời của em,
Nâng niu
từng giọt môi mềm,
Tay thơm cổ tích
gửi miền tóc xanh
Ta về
ủ mộng mùa trăng,
Giữ lời kinh nguyện
dỗ dành mai sau...
(Trích trong tập Những Giọt Mưa Gian Nan)

Hỡi Quê Hương, Người Bừng Thức Hay Chưa?


Kiều Giang
Ta mang linh hồn quằn quại hàng triệu năm 
để xem ai đã bắt nạt vô thường,
đi trong sương mù giá lạnh trăm năm
để tìm cho ra giọt nắng diệu thường cuối lối.
Ta ruổi rong trên vạn nẻo đường để tìm khuôn mặt của thế gian đang giấu trong vô vàn gian dối,
xin cho đêm thẳm bừng sáng trong ta để ta đọc xong lời kinh nguyện.
Ánh trăng kia làm ta sợ hãi khi nó rọi xuống những con phố xám xịt cô liêu, hồn người trống vắng.
Ta lại phải ôm những cánh gió mùa đông giá buốt thổi qua sa mạc mênh mông.
Có phải ta đã học được những giây phút lặng im triền miên trong nỗi cô đơn, để tìm cho ra ánh vàng chân lý
đang còn giấu ở phía mặt trời.
Những âm thanh cuồng nộ từ cõi xa khơi,
đánh thức linh hồn quằn quại của gã hát rong
đi tìm chân lý giữa trái tim đồng loại.
Nhưng hỡi ôi,
giờ đây ta lại phải leo lên những ngọn núi cao vời vợi,
mang theo cõi lòng khát vọng miên man.
Trên đỉnh của ngọn thiên sơn,
ta đưa mắt nhìn về quê hương,
nhưng quê hương ơi,
phải chăng, người đang bị cướp trắng cả linh hồn?
Nếu bọn chúng dư thừa cơm ăn,
mà chẳng phải rớt một giọt mồ hôi
thì quả là điều điên rồ bất hạnh khôn cùng.
Bọn chúng đã trở thành con thú săn mồi giảo quyệt nhất,
hoàn hảo nhất, những con thú mang mặt người.
Kẻ nào muốn biến đồng bào tôi thành những con lừa,
kẻ ấy sẽ đối mặt với những tâm hồn lửa.
Kẻ nào muốn nuôi quỷ dữ trong trái tim mình
kẻ ấy không bao giờ tìm thấy ánh bình minh,
mà chỉ tìm thấy bóng đêm của địa ngục.
Kẻ nào dám xem nhân dân như một đàn bò,
kẻ đó đã là một lũ chăn bò,
đang làm trò của thế kỷ.
Kẻ nào ném Chúa, Phật vào lò hỏa thiêu,
mà bây giờ muốn lên Thiên Đàng,
kẻ ấy chỉ thấy con đường vào hỏa ngục.
Chúng đã lỡ vứt Thích Ca, Jesus, vào lòng thù hận,
để đi tìm thứ ngôn ngữ trống không.
Chúng đã dốt nát hay vô tình phản bội cha ông,
dù có giả danh về nguồn
thì cũng chỉ là thứ đội mâm xôi mỡ gà để đi tìm vinh hoa phú quý.
Hỡi ôi,
Hồn ta đau đằm thế kỷ,
khóc trăm năm vì không ngăn được dối lừa.
Hỡi quê hương, Người bừng thức hay chưa ?!
SG 18-9-2019
Tranh st trên net

Dế, Bò Và Thanh Gươm


Kiều Giang
Bầy dế run lên vì cơn mưa giông,
chúng chui vào hang của tháng năm đọa đày, 
chúng im bặt tiếng hát, khi gió đông về,
cánh của chúng sũng ướt bỡi dòng nước mắt khô.
Lũ bò run lên vì nghe tiếng sấm không phải từ cơn mưa,
chúng rống vào không gian tức tưởi
cánh đồng khô cháy đợi chờ trơ trọi,
chúng ngước nhìn những đám mây,
đang bay trên những trang giấy ghi chi chít những chiến công,
rồi chúng cúi xuống gặm những cục đất khô.
Còn hắn cũng run, vì lý do gì, thì không ai biết,
nhà hắn cao hơn tầm của những trang sử của nhà viêt sử trên đá,
nhà hắn xây cũng cao như lòng tham,
hắn chỉ thích ăn gan của những đám mây xanh,
hắn thét vào những sinh linh, còn to hơn lũ bò
bây giờ, cớ sao, hắn lại run
quả là một bí mật,
một sự thật đã mang tính lịch sử.
Hôm qua tôi lại thấy tên thái thú đi qua đầu làng,
kéo theo cơn gió bấc
lạnh thấu xương dân làng tôi,
hắn mang theo tiếng sấm trên lưng,
bầy dế lại râm rang khóc vì những cơn mưa mùa đông,
lũ bò lại rống,
và hắn thì run.
Những tấm bia ở văn miếu
cười trên lưng những ông rùa,
lầm lũi đi về phía di tích hoàng cung,
Còn thanh gươm
ngậm trong miệng rùa vàng nổi lên giữa hồ,
không còn có ai để cầm,
lại đột nhiên quay phắt chỉ về phía tây bắc,
thanh gươm thét :
những phút giây định đoạt,
sao hắn lại run,
không dám cầm thanh gươm,
như lũ dế và đàn bò,
một dấu chấm hỏi lại mang tính sử thi…
Trang st trên net.

12 thg 2, 2020

Gãy Khúc


2.
Những vì sao
nhào xuống bàn tay mù của chúa, 
ta nghe buồn
giữa áo lụa mùa thu,
một khúc hát
lời huênh hoang của lửa,
người thấy vui,
ngồi khóc thiên đường mù,
ta đứng gọi
bước chân từ thiên cổ,
để đi về
miền phẩn nộ của loài chim,
ở nơi ấy
người đi buôn thổ mộ,
và rêu rao
phía trước có thiên đường,
ta níu trần gian
bằng lời của hạt mưa,
đem đêm trắng
bán rao giữa chợ,
ta ngồi hát
cổ sờn,
tay áo rách,
nghe hạt sương
chưa ngập nổi đôi bờ,
SG 12-9-2019

Không Tìm Thấy


Thơ Kiều Giang

Tôi thức dậy,
với nỗi buồn đã cũ,
tôi đi tìm,
nhưng không tìm thấy con người,
di chuyển trên đường phố,
là những sinh thể di động,
đó là sự tổng hợp với bàn tay thượng đế,
của những cành cây,
và tất cả những gì chạy qua mặt Người,
khi Người không tỉnh táo,
tôi thấy sinh thể đang hỏi chuyện tôi,
trên cơ thể họ là sự lúc nhúc,
là sự đi rông,
là sự réo gọi,
là sự tru tréo,
tất cả không có gì mới,
mặt trời còn ngủ,
nhưng hẳn đã khác ngày hôm qua,
sau tiếng cười của thượng đế,
bầu trời,
mặt biển,
núi rừng,
những ngôi nhà,
những con đường,
chỉ là thứ hàng mã,
mà thượng đế hôm qua chơi với lũ trẻ con,
thoáng chốc,
ngài có ý định lấy lại cái lưỡi của loài người,
hàng cây đứng khóc một mình,
trên non,
giữa phố…
SG 2-9-2019
Tranh st trên net

Mộng Du

 
Truyện ngắn Kiều Giang
thế là hắn mắc phải căn bệnh mộng du từ khi nào hắn không biết, chỉ biết rằng, hễ cứ nhắm mắt là hắn thấy cha hắn đã chết nhiều năm, trở về dẫn hắn đi ngao du trong cái thế giới đầy quyền lực của ông ta,