Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

14 thg 2, 2011

Qui Nhơn

Người về thăm lại Quy Nhơn
Biển xanh ơi! Có dỗi hờn nữa không?
Trăng rơi trên đỉnh Cù Mông
Sóng ôm ru mãi Hòn Chồng nhớ thương
Ngập ngừng con phố Gia Long
Áo xưa dợn nắng bâng khuâng một đời
Sóng vờn Thị Nại lả lơi
Cầu nay gió lộng bóng người xa xăm
Cù Lao Xanh dáng em nằm
Vầng trăng ai chở về thăm Quy Hòa
Trúc đào xuân thắm đường hoa
Trăng ru Mặc Tử máu nhòa lệ thơ
Xót người nghiên bút ngẩn ngơ
Biết tình tri kỷ bây giờ là ai!
Suối Mơ xỏa tóc hình hài
Trăng nguyền ẩn ngọn Phương Mai hẹn về
Thước gươm chưa vẹn lời thề
Quang Trung vó ngựa vọng về Tây Sơn
Khóc Người lòng nhỏ lệ son
Anh hùng đoản mệnh hồn còn đâu đây...
Tháp Đôi dáng đã hao gầy
Hồn xưa lờ lững chân mây cuối ngàn
Bể dâu trong cuộc hồng trần
Ai vần cho được-ai lần cho ra
Ngậm ngùi một Giấc Nam Kha
Mấy mươi năm ấy Chẳng là bể dâu?
Mộng trăm năm -vạn lệ sầu
Mơ hoài một thuở xanh màu sử thi
Nhớ ngày xưa-thương ngày nay.
Quy Nhơn giờ chỉ mình ai Đi-Về

Không có nhận xét nào: