Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

31 thg 8, 2013

Dòng Sông Hát Ru Em

alt
                                                   Tranh của ION SULEA GORJ
Niềm khao khát
dẫn ta tìm cố quận
Để gặp em
người kỳ nữ hoàng hoa
Chiều hoài vọng,
ôm sông về vô tận
Đêm trầm kinh,
ta đợi ánh trăng ngà.

Tiếng em hát
trong rừng khuya đẫm mộng
Ta chênh vênh
giữa vực thẳm tháng ngày
Mây chết đuối
giấu thây lòng biển rộng
Sóng rùng mình
quay quắt níu bờ say.

Ngày em đến
vòng tay đời chưa ấm
Nên nhân gian
em lạnh mấy mùa trăng
Ta mượn của trời
cả lụa là nhung gấm
Khoát lên em
rực rỡ áo cung hằng.

Mai ta về
ôm tiếng hát của dòng sông
Sẽ ru em
lời nhọc nhằn của mẹ
Từng đêm, từng đêm
lời ta ru khe khẽ
Xin em ngủ cùng
tiếng hát của dòng sông

24 thg 8, 2013

Có Lời Thơ Nào Cứu Rỗi Được Dòng Sông


Painting Reproduction of Buste de Femme, Pablo Picasso (inspired by)
 
 





















       Tranh BÁN THÂN PHỤ NỮ của PICASSO

Những chiếc lá thu chưa kịp vàng
 đang run rẩy uống những giọt mưa còn sót lại
của một thuở trần gian không yên ả
như hồn ta đang quay cuồng trong bão tố giận hờn em
 
Ta chỉ xin làm một vì sao thức đêm
cố quên đi muộn phiền
thắp sáng  trong hồn em vĩnh cửu.
Đêm nay ta lang thang trong bầu trời hoang
để tìm những gì mà mình không thể có
và tha thiết tặng em những gì mà em chẳng cần.
 
Em bơi thuyền theo dòng sông thời gian ngược về dĩ vãng
những lá thu xưa chết cạn giữa hồn em.
Nhưng em vẫn ngồi lượm từng vì sao
để khắc chân dung một thời mộng mị.
 
Em u buồn vứt những cánh hoa vào bờ nguyệt lạnh
để trả thù muôn dặm trần gian khúc khuỷu gập ghềnh.
Những tháng ngày giọt đắng lênh đênh
thấm vào mây hoàng hôn dập dồn cuối bãi.
Còn ta yêu em, nhập vào mắt đêm hoang dại muôn trùng.
 
  Khuya rồi, sao em còn ngồi viết những vần thơ trĩu nặng tâm tư
rồi ném vào khoảng không để ta nhặt về ấp ủ
Ta khắc lời thề lên vầng trăng
đến ngàn năm bài thơ của em cũng chẳng cũ bao giờ.
 
 Ta là dòng sông bơ vơ gởi thân nơi bến bờ nhân thế
đâu còn sợ gì dâu bể
một nốt nhạc trầm từ tay em cũng đủ ru hời giấc ngủ của dòng sông.
Thế mà tình em mãi mãi mùa đông
để dòng sông ta muôn đời chết lạnh.
Có lời thơ nào cứu rỗi dòng sông !
        KG 16/8/2013

19 thg 8, 2013

Màu Trăng Còn Khắc Khoải Đến Bao giờ

alt
 
Đêm nay những cánh gió mùa thu thổi qua hồn anh,  
mà anh cứ ngỡ hơi thở của em từ đại dương xanh thẳm.
 Em xa muôn dặm, lặng lẽ lá vàng.  
Trong mắt thu sang , hồng tươi nắng thắm,
mà sao ta chỉ nhặt được  màu cúc vàng lận đận đa mang?
 
Xin cho mùi nguyệt quế trên da thịt em dâng lên trong hồn anh ,
để anh chết chìm dưới những đợt sóng ngầm trên biển thẳm Hawaii. Nhưng Thượng đế chỉ cho anh mảnh hình hài thất thểu giữa nhân gian…
 
 Anh xin hôn lên Đồi Kim Cương trên đảo Wahu
 như hôn lên ngực em,
ngàn năm trào dâng tình ái,
đôi tay em ân cần khơi dậy những mùa trăng.
 
Xin cho anh níu ngàn năm vào đêm thẳm,
để anh hiểu thế nào là muôn dặm cách xa.
Tay em cuối trời khơi dậy phong ba,
nhưng trên tầng cao kia, anh vẫn thấy những ngọc ngà mà anh mơ ước.
 
Trần gian triền phược
Mây nước phù hoa.
Anh vẫn đi giữa tình em
Anh vẫn đi giữa mùa trăng.
 Không có em
màu trăng còn khắc khoải đến bao giờ ?
KG 20/7/2013

6 thg 8, 2013

Xin Một Lần Làm Chứng Giữa Vành Môi


alt
                                                     Tranh của ARTISTA REBECCA DE CACHARD
Những cơn mưa đầu thu rắc bụi vàng lên nỗi nhớ muôn niên,
anh là làn mây thức đêm, cố quên đi muộn phiền
để lang thang tìm em nơi bờ bến mộng....
 
Em là ngàn tia nắng bay trong hoàng hôn, phố hoang vu đợi chờ,
hạt bụi nào ngơ ngẩn nhìn em trong nỗi bâng khuâng ngại ngần hư ảo.
 

Loài hoa thiên sứ một lần đến với trần gian, đến với hồn anh mênh mông quạnh buồn, đánh thức tháp chuông thánh đường chiều chủ nhật đa mang.
 
Đêm chìm sâu trong ngôi nhà im lặng
xin hãy kể cho anh nghe những vang vọng nghìn đời thao thức giữa hồn em.
 

Bất cứ thứ gì từ bàn tay kia, anh cũng thèm thuồng tha thiết,
anh làm người hành khất khiêm nhường, chỉ muốn xin những gì tim em hằng có,                                     

để anh ngàn năm mắc nợ
tiếng hát cuối trời.
 
Tình anh như con thuyền xa khơi, còn tình em là ánh trăng muôn ngả, muôn ngàn sao lạ, anh biết phải làm gì để ôm được cả trời thu?
 
Nếu tình ta chỉ là nỗi thương đau
thì cho anh được theo em để uống cạn dòng nước mắt.
Đêm nay trăng thu vằng vặc
xin một lần làm chứng giữa vành môi.
     KG 16h - 19/7/2013

Thơ NGUYỄN THANH HIỆN

và ai đang nói
về những thằng mặt trắng

Trích trong" Những bài hát rong đương đại"

con đường vào làng nói với ta, rằng suốt những nghìn năm qua là chưa bao giờ phải buồn phiền vì một điều gì do người làng mang lại, con đường vào làng là khúc ruột bao dung, bà mẹ bao dung rứt ra từ niềm trắc ẩn đem đặt giữa chốn thế gian phiền tạp, con đường vào làng nói với ta, rằng cái khúc ruột rứt ra từ niềm trắc ẩn ấy là quyết cùng sống chết với người làng, nhưng một hôm, bỗng nghe bước chân thô bạo của ai đó dẫm trên đường, thì ra là những thằng mặt trắng, bọn chúng nói là bọn chúng đi thu hồi sự tự do của những kẻ đang sống trong làng, đã đủ quá rồi bởi bấy lâu là con người vẫn được đi lại dưới bầu trời cao xanh, những thằng mặt trắng nói, và tiếp tục bước đi, chúng nói là chúng theo lệnh của những vị thần trên cao đi lấy lại tự do của người làng, con đường vào làng nói với ta bấy giờ thì cả con đường gồng mình lên, hét, hỡi những thằng mặt trắng hãy thôi đi thói xu nịnh, chớ đem chữ nghĩa của con người ra ca ngợi sự tăm tối, bấy giờ thì những thằng mặt trắng cũng chường những gương mặt có chữ nghĩa ra mà cãi, rằng thật sự là chúng chỉ theo lệnh của những vị thần trên cao đi thu lại tự do của những người đã dùng bấy lâu để đem ban phát cho những nơi còn thiếu, con đường vào làng nói với ta bấy giờ thì chẳng hiểu sao khúc ruột rứt ra từ niềm trắc ẩn chẳng thể giữ được sự trắc ẩn vốn có của mình khi nghe có những nơi nào đó chẳng có tự do, là cả con đường cứ gồng mình, hét lên, hỡi những thằng mặt trắng hãy thôi đi thói giả dối, không tự do thì ngay cả các vị thần trên cao cũng sẽ trở thành đất đá, cả con đường vào làng là cứ gồng mình lên thành những đèo, dốc, thành những hang, hố, lũ mặt trắng lớp ngoi ngóp dưới những hang hố, lớp tháo chạy trở lui, con đường vào làng nói với ta, rằng đã trừ được lũ mặt trắng ấy, nhưng giống người mặt trắng ấy thời nay đông lắm, nên cứ sợ một ngày nào bọn chúng lại quay lại phá nát con đường vào làng…


1 thg 8, 2013

Còn Mang Phận Người

alt
                                          DARK RAIN tranh siêu thực của MARIA KITANO

Tóc chiều
vừa xõa ngang vai
Đời cho mấy giọt thu phai
nhớ người
Sông Ngân
làm chứng bên trời
Mắt khuya một cõi luân hồi nhớ quên
Người đi
trăng cũng chợt buồn
Câu thơ hóa kiếp cội nguồn sơ khai
Từ em
khăn lụa người trao
Nửa nghiêng biển thẳm
nửa phai suối nguồn
Ta về xóa dấu địa đàng
Mà sao muôn kiếp
còn mang phận người?