Thơ KG
- Hỡi thi nhân,
ngoài kia bầu trời vẫn ngời ánh bình minh
vầng trăng đêm qua vẫn tỏa bóng dịu hiền, mơ màng thăm thẳm xuống trần gian,
bao loài hoa vẫn âm thầm ngát hương bên đường em đi qua, và em nghe thấy như có tiếng ai hát theo tiếng đàn vọng ra từ cõi nhân sinh, chàng có thấy những tòa nhà chọc trời đang mọc lên khắp nơi trên trái đất này,
mà sao mắt chàng không vui, mái tóc chàng sớm ngả màu xám bạc ?
ngoài kia bầu trời vẫn ngời ánh bình minh
vầng trăng đêm qua vẫn tỏa bóng dịu hiền, mơ màng thăm thẳm xuống trần gian,
bao loài hoa vẫn âm thầm ngát hương bên đường em đi qua, và em nghe thấy như có tiếng ai hát theo tiếng đàn vọng ra từ cõi nhân sinh, chàng có thấy những tòa nhà chọc trời đang mọc lên khắp nơi trên trái đất này,
mà sao mắt chàng không vui, mái tóc chàng sớm ngả màu xám bạc ?
- Trái tim ơi, nàng chẳng thấy sao, sau ánh bình minh kia, trong đêm tối, còn biết bao nhiêu ngôi nhà không có ánh đèn, bên vệ đường, loài hoa vô tình nở bên bàn tay của bao kẻ ăn mày đang chìa ra, bên tiếng đàn hát từ những dinh thự của vua quan, là tiếng thút thít của người mẹ nghèo không có sữa cho con vì cả ngày qua nàng không có một củ khoai vào bụng, bên những tòa nhà vươn lên trời xanh, là những mái tranh tồi tàn không che nổi nắng mưa.
- Hỡi thi nhân, em thấy rồi, nhưng liệu những vần thơ thao thiết của chàng có ích gì cho những trẻ thơ, cụ già lang thang ăn mày giữa phố, cho thiếu phụ hết nước mắt nhìn đứa con mình đói lả chết trên tay, cho những mái tranh xiêu vẹo lung lay trước gió, cho những tham lam của những kẻ bạo ngược ngông cuồng, đang đẩy loài người đến những bất công, chiến tranh chết chóc ?
- Hỡi trái tim dịu dàng nhân hậu của ta,
ta vẫn rất buồn vì những vần thơ ta không có tiền để cho cụ già ăn xin giữa phố, không có sữa để cho đứa bé chết dần trong tay mẹ đêm qua, không xây được ngôi nhà để che gió mưa cho người nông dân nghèo lận đận, không ngăn được mưa bom bão đạn của kẻ bạo ngược tham tàn, nhưng những vần thơ ta nguyện làm ánh sáng để xua đi bóng đêm cho những kẻ lầm đường, đi tìm lẽ phải,
làm ánh trăng soi vào ngõ tối đời người,
cho người mẹ nghèo ngước nhìn để tìm hy vọng cho con,
sẽ làm cành hoa tỏa hương làm bạn với xác chết tức tưởi bên đường, làm tiếng đàn đêm khuya tĩnh mịch thức tỉnh những kẻ gieo rắc khổ đau, làm dịu đi những cái đầu tham lam dối trá hại người.
Thơ ta sẽ gieo vào hồn người những ước ao cháy bỏng làm thanh khiết cõi nhân sinh, làm ngọn gió lành ru ngủ biển xanh đừng mang theo bão tố, thơ ta biết quằn quại đớn đau trước những người cùng khổ, biết đi tìm đuốc tuệ soi sáng vô minh,
những vần thơ về tình thương yêu mà thượng đế dành cho ta, sẽ không trở thành vô ích dưới ánh mặt trời.
Hỡi trái tim, nàng đã ban nhiều ân huệ cho ta,
ta phải trả xong món nợ cho đời, thì dù mái tóc ta xám bạc thì cũng đã sao ?
Ai sinh ra mà không phải chết, vì có chết thì mới có sinh ra. Ta xin làm một cánh hoa úa tàn đêm nay để sáng mai có trăm ngàn bông hoa rực rỡ.
Hãy biến cuộc đời đau khổ thành bài tình ca bất tử giữa trời xanh.