Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

31 thg 7, 2015

Trò Chuyện Giữa Trái Tim Và Thi Nhân


Thơ KG
- Hỡi thi nhân,
ngoài kia bầu trời vẫn ngời ánh bình minh
vầng trăng đêm qua vẫn tỏa bóng dịu hiền, mơ màng thăm thẳm xuống trần gian,
bao loài hoa vẫn âm thầm ngát hương bên đường em đi qua, và em nghe thấy như có tiếng ai hát theo tiếng đàn vọng ra từ cõi nhân sinh, chàng có thấy những tòa nhà chọc trời đang mọc lên khắp nơi trên trái đất này,
mà sao mắt chàng không vui, mái tóc chàng sớm ngả màu xám bạc ?

- Trái tim ơi, nàng chẳng thấy sao, sau ánh bình minh kia, trong đêm tối, còn biết bao nhiêu ngôi nhà không có ánh đèn, bên vệ đường, loài hoa vô tình nở bên bàn tay của bao kẻ ăn mày đang chìa ra, bên tiếng đàn hát từ những dinh thự của vua quan, là tiếng thút thít của người mẹ nghèo không có sữa cho con vì cả ngày qua nàng không có một củ khoai vào bụng, bên những tòa nhà vươn lên trời xanh, là những mái tranh tồi tàn không che nổi nắng mưa.


- Hỡi thi nhân, em thấy rồi, nhưng liệu những vần thơ thao thiết của chàng có ích gì cho những trẻ thơ, cụ già lang thang ăn mày giữa phố, cho thiếu phụ hết nước mắt nhìn đứa con mình đói lả chết trên tay, cho những mái tranh xiêu vẹo lung lay trước gió, cho những tham lam của những kẻ bạo ngược ngông cuồng, đang đẩy loài người đến những bất công, chiến tranh chết chóc ?


- Hỡi trái tim dịu dàng nhân hậu của ta,

ta vẫn rất buồn vì những vần thơ ta không có tiền để cho cụ già ăn xin giữa phố, không có sữa để cho đứa bé chết dần trong tay mẹ đêm qua, không xây được ngôi nhà để che gió mưa cho người nông dân nghèo lận đận, không ngăn được mưa bom bão đạn của kẻ bạo ngược tham tàn, nhưng những vần thơ ta nguyện làm ánh sáng để xua đi bóng đêm cho những kẻ lầm đường, đi tìm lẽ phải,
làm ánh trăng soi vào ngõ tối đời người,
cho người mẹ nghèo ngước nhìn để tìm hy vọng cho con,
sẽ làm cành hoa tỏa hương làm bạn với xác chết tức tưởi bên đường, làm tiếng đàn đêm khuya tĩnh mịch thức tỉnh những kẻ gieo rắc khổ đau, làm dịu đi những cái đầu tham lam dối trá hại người.
Thơ ta sẽ gieo vào hồn người những ước ao cháy bỏng làm thanh khiết cõi nhân sinh, làm ngọn gió lành ru ngủ biển xanh đừng mang theo bão tố, thơ ta biết quằn quại đớn đau trước những người cùng khổ, biết đi tìm đuốc tuệ soi sáng vô minh,
những vần thơ về tình thương yêu mà thượng đế dành cho ta, sẽ không trở thành vô ích dưới ánh mặt trời.

Hỡi trái tim, nàng đã ban nhiều ân huệ cho ta,
ta phải trả xong món nợ cho đời, thì dù mái tóc ta xám bạc thì cũng đã sao ?
Ai sinh ra mà không phải chết, vì có chết thì mới có sinh ra. Ta xin làm một cánh hoa úa tàn đêm nay để sáng mai có trăm ngàn bông hoa rực rỡ.
Hãy biến cuộc đời đau khổ thành bài tình ca bất tử giữa trời xanh.

21 thg 7, 2015

Khúc Dương Cầm Giữa Cung Mây

     
                          Truyện ngắn  Kiều Giang

  
  sau cơn mưa cuối thu, cao ốc Nhật Anh nhìn ra bến cảng Cẩm Lệ, đêm nay, nhuộm thêm cái vẻ u buồn, xa vắng, từ căn hộ tầng mười, nhạc sĩ Hoàng Sơn nặng nề đưa mắt nhìn ra bầu trời  mênh mông, thưa thớt những vì sao, như đang nuối tiếc một thời xa xăm vô định,  trên cảng, những con tàu nằm ngủ, chờ ngày mai ăn hàng, dáng vẻ nặng nhọc, vô tình,  dòng sông Sài Gòn như một con rắn màu xám uốn lượn, rải rác những chấm vàng trên thân, trườn về phía biển, rồi mất hút vào bóng đêm,
     căn hộ, các cửa sổ đều mở, gió đông bắc lồng lộng, trên bàn, vật dụng ngổn ngang, chiếc đàn Guitar nằm sõng soài, chiếc piano lặng nghe khúc sonata vọng về từ quá khứ, chai whisky sắp cạn, Hoàng Sơn hớp thêm một ngụm , mắt nhìn thẳng vào bóng đêm,

“ Sương Mai ơi, âm nhạc và thi ca ư, ai đã buộc chúng vào hai trái tim lạc loài giữa  trần gian khốn khó , vào cái số phận nghiệt ngã của anh và em, những giai điệu bay bổng kia, những vần thơ trầm lắng yêu thương kia, ai đã cột chặt vào cuộc đời hai chúng ta , những tháng ngày yêu nhau  đã làm cho anh và em  quên cả thế gian này, sao bây giờ lại trở thành chiếc thòng lọng nghiệt ngã siết cổ tâm hồn anh, trở thành giàn hỏa, thiêu đốt trái tim anh, trong cõi đi về,
hành trang đời anh chỉ còn hình bóng  em, mà sao, gương mặt của  địa đàng, bây giờ lại như thế này?

13 thg 7, 2015

Những Vũ Điệu Của Nhị Nguyên

              
                               Tùy bút  
Kiều Giang
                                “
tất cả đều có thể, nếu biết chờ đợi

đâu có ai ngờ là vũ điệu của những con sóng-electron khi thoát khỏi thân-phận-hạt, trong cấu trúc vi mô, lại có sức lan tỏa  đến cả sự tồn vong của những thiên hà và của thân phận của sinh linh nơi trần thế ,

nhưng những vì sao trên bầu trời đêm, lóng lánh trong những thiên hà, chờ cho đến ngày bứt ra khỏi trường hấp dẫn chằng chịt trong vũ trụ vô biên Einstein, để tạo nên điệu múa Odissi thiên cổ, thì không ai dám khẳng định là cho đến bao giờ chúng sẽ biểu diễn bản chất của sóng của chúng, dù người ta đã biết rằng những thiên hà, trong vũ điệu của thần Shiva, lại cũng ăn thịt lẫn nhau,

có một thông điệp mang nặng tính trữ tình và chất nhân văn, lại nói rằng “ tất cả đều có thể, nếu biết chờ đợi”,
chờ đợi ư, chờ đợi đến bao giờ,  chờ đợi đến một ngày những ngôi sao trên hàng tỉ thiên hà kia, không đi theo quỹ đạo nó vẫn quay từ khi “lọt lòng mẹ” , mà bỗng nhảy múa theo vũ điệu của dàn nhạc trời, trổi lên trong sự ngẫu hứng của bàn tay Chúa, Chúa  mỉm cười, “ôi, kỳ diệu làm sao, vẫn vật chất nhị nguyên, vẫn tư tưởng nhị nguyên, vẫn yêu nhị nguyên và vẫn chết  nhị nguyên, đã có trong vườn địa đàng của ta, từ khi ta kiến tạo muôn loài”,

thì ra, khoái lạc và khổ đau, yêu thương và thù hận, ánh sáng và bóng tối, quyền uy và nô lệ, vinh quang và ô nhục, giàu sang và nghèo hèn …cứ trộn lẫn trong nhau, nhảy múa hòa quyện tạo thành thứ màu sắc lung linh huyền ảo, giày xéo trên những xác thân tuyệt mỹ của trần gian, hàng tỉ năm trong cái mũi tên bất phản phục của thời gian , có  mấy ai chứng nghiệm được rằng “mình với ta tuy hai mà một, ta với mình dẫu một mà hai” để thoát ra khỏi cái vòng oan nghiệt của tội tổ tông,

nàng ngồi hát vu vơ với vầng trăng ước nguyện, mặt trời đã ngủ yên sau đồi,  những con sóng vẫn rì rào trong trái tim lặng lẽ đơn côi giữa bầu trời mênh mông lộng gió, ngoài kia biển xanh vẫn không ngừng xô những đợt sóng vô tình lên bờ đá lặng câm, đôi mắt màu đen sâu thẳm của nàng như đang nuốt biển cả  mênh mông,

nàng bóc vỏ suy tư  cho trần trụi để hướng về ký ức xanh mà chàng đã trao gửi cho nàng nơi đây, thẳm sâu như lòng biển, mãi mãi chìm vào đáy mộ của nòi giống biết yêu thương,
chàng đã giúp nàng xua đi những rác rưởi của kiếp phù sinh quay cuồng trong nhị nguyên cuồng loạn, để gắn chặt hai tâm hồn lỡ bến trần gian,

nàng đã đợi chàng bao nhiêu kiếp, bao nhiêu năm rồi nhỉ, nàng không biết, chỉ biết rằng, nàng đã mất đi hoàn toàn về khái niệm thời gian khi nàng ở bên cạnh chàng, và không gian máu thịt  mà chàng trao cho nàng  là mật ngọt vĩnh viễn, chôn sâu vào những nơ-ron nhảy múa trong ký ức nàng, buổi chiều, khi những tia nắng hấp hối trong sự nuối tiếc của nàng, chàng đã phải ra đi, chuyến xe ngược xuôi mang theo cuộc hạnh ngộ, gọi những cơn gió biển xanh làm cay mắt nàng, nàng quay mặt, trở lại với với những bẽ bàng đè nặng lên con tim đầy ắp yêu thương và đôi vai gầy guộc bé bỏng,

rồi nàng nhất quyết ra đi tìm chàng như tìm nỗi nhớ-quên đầy ắp trong tim nàng, thoát ra ngoài  nhị nguyên, bàng bạc thăm thẳm giữa đất trời vô thỉ vô chung,
             SG 12/7/2015

Trường Ca NHỮNG DẤU CHÂN TRÊN SÓNG


[I] Chỉ Là Một Ngẫu Nhiên Vô Thỉ Vô Chung

3,cứu chuộc

                                     “ thơ có sứ mệnh cứu chuộc cuộc đời”
                                                   

hỡi Lưỡng Hà, mẹ đẻ Babylon,
khoan dung và độ lượng
người đã đau suốt mấy ngàn năm,
hỡi những Pharaon,
ai rắc trường ca trên Kim Tự Tháp
Cleopatre
bước chân nàng thơm ngát cả trời thơ

hỡi Homer, sao Người thấy bơ vơ trên bờ Địa Trung Hải
nhưng người lại đặt những dấu chân vĩ đại lên thao thức của trần gian,
Nietzche ôm Iliad và Odyssêy ngồi khóc buổi bình minh,
nước mắt lung linh cứu chuộc con tim bị Socrate rạch đôi giữa khai nguyên và duy lý ?

Hỡi Sông Hằng nhân từ và cuồng nộ
mấy ngàn năm sóng vỗ Bengal
xứ sở nữ thần Kali yêu thương
người nhập vào Kaliđasa
để sinh ra nàng Sakuntala huyền vi kiều diễm
“đó là hương thơm của Mùa Xuân, quả chín của Mùa Thu”
nàng là nỗi đam mê của Goethe
nát thân và cứu chuộc
lẫn trong tiếng mẹ ầu ơ

Hỡi Tagore,
những vần thơ
rót xuống khổ đau như dòng sữa mẹ
chảy vào miệng trẻ thơ, chảy mãi muôn trùng,
Gitanjali  đi từ những tâm hồn thơ ngây tinh khiết,
như tiếng suối reo dịu ngọt ,
Thượng đế sinh ra từ đôi mắt long lanh thánh thiện của người nông phu chân lấm tay bùn, từ xác thân và con tim cất lời ca thánh thót  dâng hiến cho đời,
người đã đem giáo gươm tả tơi vứt vào cát bụi,
giữ cho lối đi của loài người rậm cỏ xanh tươi,

 Hỡi Dante Alighieri,
người ôm
La Divina Commedia, đi tìm chi trong bàn tay của Chúa,
hàng vạn câu thơ chảy tràn nước mắt, máu và lửa
khắc lên thân phận con người,
những vần thơ rong chơi nơi thiên đàng địa ngục,
nhưng cũng chẳng bao giờ thoát khỏi cõi trần thế man man
Hỡi Virgilius, hàng vạn trang sử thi kết thành con đò huyền thoại
chở hồn Dante sang thế giới bên kia
vòng nhân sinh cũng chỉ trong mơ,
tranh tối sáng giữa đôi bờ  hư thực,
giữa bóng mờ tâm thức
tìm lối đi về

Hỡi Shakespeare
người đẻ chi sân khấu đời cuồng dại
vũ khúc của ngôn ngữ nhảy múa giữa xứ sở mù sương
Romeo và Juliette nối núm ruột khổ đau còn vương mùi dâu bể
Hamlet và Ophelia tim nát nhàu cuộc thế
nước mắt hoang đem cứu rỗi linh hồn
bốn trăm năm Người đã yên ngủ ở cuối hoàng hôn,
nhưng bi kịch đục - trong vẫn bám mãi cuộc người
ai làm thăng hoa nụ cười tiếng khóc
bàn tay con tạo vẫn trêu ngươi
ta vẫn hôn lên từng khoảnh khắc Shakespeare

Hỡi Goethe
Người bay qua đỉnh ngôi nhà tư tưởng châu Âu
vác hàng vạn câu thơ làm lung lay tín điều của đàn con Chúa
Người dắt Faust vượt lên trên sự cám dỗ của quỷ Méphisto
để tìm về chân tính của Brahman và Atman
tình yêu trinh khiết của Gretsen chẳng cứu chuộc nổi cuộc trăm năm
Người đi tìm Helen cùng nhau trở về Hy Lạp cổ
trở về với ngọn lửa khai nguyên
thắp đuốc người đi tìm tự do cho nhân loại tự do

Hỡi Lý Bạch,
ông  ôm vầng trăng nào dưới đáy sông trần gian đang tuôn chảy
và vầng trăng nào trong mắt Dương Quý Phi?
vai vác bầu rượu của Đường Minh Hoàng ra đi
tìm tri kỷ
giữa nhân gian bão nổi
câu thơ nào làm nên bậc Thi Tiên
“ Kim cổ kỳ nhân” ôm trăng nơi “tróc nguyệt đài”
miệng vẫn đọc câu thơ “tương tiến tửu”
“ Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi”,
câu thơ trích tiên tưởng đâu thương Tín Lăng quân mà viết “Hiệp khách hành”, ngàn năm nghĩa hiệp,
nào ngờ, mười ba thế kỷ qua, hậu bối ông lún sâu vào tội ác
Dương Tử, Hoàng Hà khó rửa sạch vết nhơ
hàng vạn câu thơ ai đem ném vào bơ vơ cát bụi,
thương cho người lầm lũi Thi Tiên,

Hỡi Tố Như,
đâu phải rằng chỉ ba trăm năm
có người còn ngồi khóc,
mà hàng vạn năm, đời vẫn còn nước mắt
nhỏ xuống Tố Như
tiếng đàn ai trong cõi thực hư
mà bao nhiêu lớp sóng xô, nghiêng lầu Ngưng bích
bạc mệnh rập rình quản bút
“cổ lai tài mệnh tương phương”
đất nước ngả nghiêng
thương người sĩ phu len giữa hai làn gươm,
trên chín ngọn Hồng Lĩnh sơn, người ngồi mài nghiên bút,
ngàn năm cứu chuộc
trong tuyệt tác văn chương, uyên bác Truyện Kiều
phút  tàn canh hồn vẫn liêu xiêu, thương “gươm đàn nửa gánh”
bốn dây nhỏ máu, sóng sánh Tiền Đường,
“nhất phiến tài tình thiên cổ lụy”
thì sao huyết bút văn chương
không lẩn vào cung đàn bạc mệnh,
thì thôi xin Người hãy mỉm cười trên đỉnh non cao

12 thg 7, 2015

Trường Ca NHỮNG DẤU CHÂN TRÊN SÓNG

 Kiều Giang

 [I] Chỉ Là Một Ngẫu Nhiên Vô Thỉ Vô Chung

 2, Em ơi, hãy mãi mãi dấn thân

  Bàn chân thong dong,
đồi nhân gian đá sỏi
em hãy ra đi
mắt tư duy vẫn đắm chìm vào cõi vô biên
một trò chơi nơ-ron xám của cây sậy
thôi thúc không ngừng của kiếp nhân sinh
làm sao cưỡng chống những buổi bình minh và những chiều tà,
linh hồn em khao khát và khổ đau,

em ơi hãy dấn thân
mãi mãi về phía mặt trời,
về phía những thiên hà
chẳng bao giờ
tàn lụi

hãy chảy đi, dòng nước mắt đam mê,
và tiếng cười sấm dậy,
tràn qua định mệnh,
phủ lên núi cao băng tuyết
lặn xuống đáy thẳm đại dương
về nơi chín tầng địa ngục,
đưa tay mở cổng thiên đường

em hãy đi đi,
mười lăm tỉ năm
cuộc hành trình vẫn chưa bao giờ ngưng nghỉ
dòng sông mải miết ngày đêm
xin em mang theo hành trang,
loài nơ-ron xám
con tim
bùng cháy
dẫu rằng đó chỉ là sự nhảy nhót
của những hạt cát đam mê
hãy đi về phía bên kia sự ngu muội
không có sự khởi đầu, thì cũng không có giây phút cuối đâu em,
         ( còn nữa)

Trường Ca NHỮNG DẤU CHÂN TRÊN SÓNG

          Kiều Giang

[I] CHỈ LÀ MỘT NGẪU NHIÊN VÔ THỈ VÔ CHUNG

 1, Hồng Hoang
cuộc tồn sinh chảy dài qua cõi không
bóng dáng Big Bang ngác ngơ mắt chúa
ai biết những ngả của khu rừng hoang sơ
và những dòng sông lụa,
hồng hoang,
một bông hồng lửa
nở giữa vô biên

heraclitus ngước nhìn bùng vỡ khai nguyên
mênh mông đi giữa đêm đen
đá dựng đồi tư duy khắc khoải
có hay chưa
chưa có gì
chưa có chúa
một trò chơi của lửa
mở vòng tay với tới những thiên hà
ôm vào lòng khoảng trống
bay vào thiên thu
nhịp đập con tim
của những đứa con không có mẹ cha
mà vẫn sinh ra từng ngày
và những đứa con mất đi
đặt nụ hôn lên cõi miên trường
lửa vẫn cháy trong khoảnh khắc đêm
ánh mắt của thiên hà quét qua trần gian
thăm thẳm
ngẫu nhiên
qui luật
nụ cười tiếng khóc của Brahman
Atman tìm quê hương trong mộng tưởng đi về.
(Còn nữa)

Thái Thú

 Thơ Kiều Giang
( Viết tặng Du Chính Thanh, tên thái thú thời @)



Hỡi Tô Định
ngươi hiện hồn, sống lại đấy ư,
đã hơn hai ngàn năm
dân Nam ta đã phải trả giá bằng quá nhiều xương máu
cho độc lập tự do.,
bọn chúng bay vẫn không từ bỏ mưu đồ
xâm lược

 nhân loại đã bước sang thế kỷ hai mốt
con sói bắc kinh vẫn còn hiện nguyên hình?

Đã bao nhiêu năm rồi dân ta chẳng đêm nào ngủ yên
nửa đêm giật mình thảng thốt
vỗ đùi, đấm ngực.

 Năm bảy chín, tiếng súng, đến bây giờ, vẫn còn vang ải Bắc
hồn oan dân ta sáu tỉnh còn kêu khóc chưa nguôi.
Năm tám tư, hơn bốn ngàn chiến sĩ máu tươi
tưới lên đồi Núi Đất
cuối cùng cũng phải mất vào tay lũ chúng bay.

 Dãy biên cương mùa xuân, Hoa Ban đỏ thắm núi đồi,
hàng ngàn cây số kia, bốn ngàn năm, một cục đất thiêng không mất,
sao bây giờ chúng bay dời cột mốc xuống phương nam,
thác Bản Giốc oằn mình gào thét quanh năm, hồn không nguôi một phút,
hận chúng bay cắt đứt chia lìa.

  Ải Chi Lăng, ngày trước Liễu Thăng bỏ mình cũng vì đi xâm lược, sau trước, rước nhục vào thân, vì cái dạ tham lam giống nòi bọn Hán.
Năm tám tám, biển của ta, đảo của ta, lũ chúng bay miệng phun mười sáu chữ vàng nham hiểm, một bầy sói lang đem chiến hạm, cướp mất GÁC-MA, thương cho sáu tư chiến sĩ ta, bước ra ưỡn ngực tay không chịu chết, có uất ức nào xa xót đến thế hay không?

 Trời không dung, đất không dung!
đường lưỡi bò bay liếm hết biển Đông, ngược ngang đến Diêm vương cũng biết.
Nhân dân ta ngàn năm oanh liệt, chẳng thể cúi đầu, dù có kẻ ươn hèn đến đâu cũng không thể đứng nhìn quân cướp nước.

  Hàng năm, dân ta dù phải chắt chiu từng hạt thóc, vẫn phải oằn lưng gánh mấy chục tỉ đô-la cho cán cân mậu dịch, nuôi chúng bay càng béo càng ngông.
Miệng lưỡi chúng bay, lúc dịu ngọt lúc ngang tàng, lựa thời cơ, lại gửi sang Thái Thú. Nay bay chỉ đạo, mai huấn dụ, chính sự quốc gia ta, sao chúng bay hạch sách đủ điều?

 Đất nước ta, đâu cũng có thần núi thần sông, xưa Tô Định bị đuổi dưới thanh gươm nữ nhi, Bà Trưng , Bà Triệu.
Nay chúng bay đừng dại lại làm ma Tô Định, mà phải chết như Liễu Thăng, chạy về nước không đầu.

 Ô hô! Nay viết mấy dòng, từ máu từ xương, gửi cho loài lang loài sói. Hãy co vòi lại, chớ có ngông cuồng.
KG 28-12-2014

Nỗi Trăn Trở Của Dòng Sông


Thơ Kiều Giang


Ta bước giữa trời mây trắng,
phố hoang rầm rập chân người
tiếng chim hoàng hôn chết lặng
giữa đời giọt lệ đơn côi


 Ta hỏi Pharaon Ai Cập
trở trăn điệp khúc sông Nil
Tahir bao mùa thác lũ
mắt xanh Cléopatre vẫn còn?


 Krishna tan vào tiếng hát
Odissi thác lũ Sông Hằng
phù sa trở về đất Phật
muôn đời còn lại dấu chân


 Ta hỏi thét gào Dương Tử
ngàn năm còn dấu tự hào?
ai đắp Trường Thành Vạn Lý
bóng hồ Trang Tử Tiêu Dao?


 Tóc núi đau quằn thế kỷ
dòng sông chưa cạn suy tư
gửi áng mây chiều lầm lũi
bay về trong cõi thực hư
22/3/2015

Tìm Lại Quê Hương


Truyện ngắn Kiều Giang

  Hiển chỉ tay về phía cuối làng, rồi reo lên với Hòa “ nhà tao vẫn còn kia mà ”. Hai đứa trẻ lên mười, cùng lớp trường làng, cắm đầu chạy vội về hướng nhà mình, chạy được một khoảng ngắn, chúng dừng lại, “ không phải, nhà tao bị đốt rồi, người ta nói đúng ”, Hiển hiu hắt nhìn bạn, mắt rưng rưng, rồi chúng lầm lũi đi về hướng nhà của Hiển, bấy giờ ngôi nhà, cái nôi ru tuổi thơ nó chỉ còn trong giấc mơ.

Khúc Giao Hưởng Định Mệnh Trên Đồi Thông

   Thơ Kiều Giang
1,
mây phủ trên đồi Couvent Des Oiseaux
rừng thông lặng im xanh thẩm
đam mê
cô nữ sinh áo chùng đen tiến về tượng Chúa
cúi xuống
hôn lên nỗi cô đơn
mắt thao thức dáng thu về
gọi mãi tinh mơ
cánh hồng nhung nở nụ cuời
ấp ủ muộn vầng trăng
dâng đầy túi thi nhân
mắt đói
nuốt quyển sách hiện sinh
chạy theo những bước chân của Roquentin
phiêu lãng giữa đời

2,
tiếng chim
rộn rã lối về đại học
sưởi ấm Đồi Cù rét
chiếc áo manteau vai sờn phong phanh tình
gió vô tâm heo hắt cơn mưa phùn
đồi thông lá rụng
cỏ xanh dâng tràn giấc mơ
trời xa dấu bom loang lỗ
mắt giảng đường lỗ chỗ mùa hoang
những ánh chớp nửa đêm
phủ lên bầu trời
những tiếng cười trên thịt da người rời rã
rách nát quê hương

3,
người trở về
chiếc răng duyên cắm sâu vào ký ức
trái tim đẩy máu hoang vu chảy ngược
làn môi khô đợi chờ
câu thơ thao thiết bơ vơ mùa trăng
phi thời gian
những bước chân hồn nhiên
lưu lạc vụng về
trở lại cao nguyên

đêm ngước nhìn thời gian ấp ủ trong rừng thông
hát lời phiêu du của gió
Cam Ly trăn trở
trắng xóa khung trời
nụ cười thức giấc giữa hoang vu
phủ lên tóc xanh ưu tư
hoài vọng sóng

4,
chân bước dáng mây hồng
hồng hoang hiện nguyên hình trong mắt giai nhân
trăng non tàn sau kẽ lá
nuối tiếc hôn lên áo trầm hương

đường vòng quanh núi đồi
rong rêu phủ mờ dấu chân
mây vẽ tóc hoa râm lên ngàn thông
bình minh nấp mình trong khe suối
đôi tình nhân lủi thủi
lẩn vào sương bụi thời gian

bản giao hưởng số năm
định mệnh
cùng moonlight sonata,
Beethoven trổi phong ba trong mắt
đưa tay ôm chặt nàng Theresa thơ ngây kiều diễm
trên lăng mộ hoang liêu

mặt trời ngủ vùi trên thung lũng
thời gian câm
đồi thông câm
vũ trụ câm
chìm xuống vọng âm định mệnh
SG 16/6/2015