Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

12 thg 7, 2015

Thái Thú

 Thơ Kiều Giang
( Viết tặng Du Chính Thanh, tên thái thú thời @)



Hỡi Tô Định
ngươi hiện hồn, sống lại đấy ư,
đã hơn hai ngàn năm
dân Nam ta đã phải trả giá bằng quá nhiều xương máu
cho độc lập tự do.,
bọn chúng bay vẫn không từ bỏ mưu đồ
xâm lược

 nhân loại đã bước sang thế kỷ hai mốt
con sói bắc kinh vẫn còn hiện nguyên hình?

Đã bao nhiêu năm rồi dân ta chẳng đêm nào ngủ yên
nửa đêm giật mình thảng thốt
vỗ đùi, đấm ngực.

 Năm bảy chín, tiếng súng, đến bây giờ, vẫn còn vang ải Bắc
hồn oan dân ta sáu tỉnh còn kêu khóc chưa nguôi.
Năm tám tư, hơn bốn ngàn chiến sĩ máu tươi
tưới lên đồi Núi Đất
cuối cùng cũng phải mất vào tay lũ chúng bay.

 Dãy biên cương mùa xuân, Hoa Ban đỏ thắm núi đồi,
hàng ngàn cây số kia, bốn ngàn năm, một cục đất thiêng không mất,
sao bây giờ chúng bay dời cột mốc xuống phương nam,
thác Bản Giốc oằn mình gào thét quanh năm, hồn không nguôi một phút,
hận chúng bay cắt đứt chia lìa.

  Ải Chi Lăng, ngày trước Liễu Thăng bỏ mình cũng vì đi xâm lược, sau trước, rước nhục vào thân, vì cái dạ tham lam giống nòi bọn Hán.
Năm tám tám, biển của ta, đảo của ta, lũ chúng bay miệng phun mười sáu chữ vàng nham hiểm, một bầy sói lang đem chiến hạm, cướp mất GÁC-MA, thương cho sáu tư chiến sĩ ta, bước ra ưỡn ngực tay không chịu chết, có uất ức nào xa xót đến thế hay không?

 Trời không dung, đất không dung!
đường lưỡi bò bay liếm hết biển Đông, ngược ngang đến Diêm vương cũng biết.
Nhân dân ta ngàn năm oanh liệt, chẳng thể cúi đầu, dù có kẻ ươn hèn đến đâu cũng không thể đứng nhìn quân cướp nước.

  Hàng năm, dân ta dù phải chắt chiu từng hạt thóc, vẫn phải oằn lưng gánh mấy chục tỉ đô-la cho cán cân mậu dịch, nuôi chúng bay càng béo càng ngông.
Miệng lưỡi chúng bay, lúc dịu ngọt lúc ngang tàng, lựa thời cơ, lại gửi sang Thái Thú. Nay bay chỉ đạo, mai huấn dụ, chính sự quốc gia ta, sao chúng bay hạch sách đủ điều?

 Đất nước ta, đâu cũng có thần núi thần sông, xưa Tô Định bị đuổi dưới thanh gươm nữ nhi, Bà Trưng , Bà Triệu.
Nay chúng bay đừng dại lại làm ma Tô Định, mà phải chết như Liễu Thăng, chạy về nước không đầu.

 Ô hô! Nay viết mấy dòng, từ máu từ xương, gửi cho loài lang loài sói. Hãy co vòi lại, chớ có ngông cuồng.
KG 28-12-2014

Không có nhận xét nào: