Thơ Kiều Giang
Từng đêm tôi vẫn thuờng nằm khóc khi nghĩ về một con đuờng,
Con đường ấy được người ta treo trên cái miệng loa ở góc phố.
người ta treo trên những bức tường,
trên những làn sóng truyền hình, trên làn sóng phát thanh,
treo trên sự khắc khoải của thời gian,
người ta cố gắng chôn sâu con đuờng vào những trang sách vô tri,
chôn sâu vào tâm trí lũ trẻ con,
vào những cái miệng hố không có hơi thở, mở ra rồi khép lại.
Tôi đã phải cúi xuống ôm bụng khi tôi nghe ai đó ca ngợi con đuờng,
Tôi thương họ, vì tôi biết họ chưa thể nào hiểu nổi về con đường ấy của anh,
con đuờng thật hiểm nguy cho cả đàn cá, đàn bò, chuồn chuồn và bươm bướm,
cho cả con sâu, cái kiến khi còn chưa mở mắt nhìn trời.
Người ta cũng không hiểu được, làm thế nào đàn bò lại có thể dụ dỗ bầy thiêu thân trải thân trên đường đi của nó,
phải chăng vì chúng đói, lại ngửi phải một mùi hương,
ngửi thấy sự vĩ đại của những xác chết đã bốc mùi,
phải chăng chúng ngộ nhận về những ánh sao dẫn đường,
đang lập lòe trên bầu trời đêm…
Thật sự, tôi cũng không muốn trút lòng oán hận lên lăng mộ anh,
và lăng mộ của những con thiêu thân vĩ đại,
vì tầm mắt anh cũng chỉ nhìn được chiều dài từng ấy thôi,
và tôi đắng cay hiểu thế nào là sự oan nghiệt của lịch sử,
tôi chỉ đau rằng quê hương đất nước tôi đã vô tình sinh ra anh,
và anh đã không có đôi mắt ở sau lưng, để nhìn sâu vào lịch sử.
Hôm nay trong bầu trời đầy mưa bão,
rừng thiêng và biển xanh nghiêng ngửa thét gào,
đoàn người vẫn cứ lầm lũi bước đi trước ánh thép lưỡi lê
của những kẻ tự cho rằng cái lưng của mình không cong,
cái cổ của mình không cúi, con đường phía trước không phải vong nô,
họ thui thủi bước đi qua những xóm làng, những dòng sông, qua những biển xanh, trong lòng tiếc nuối,
về sự đau thương lầm lỗi của một con đường…
SG 26-6-2016.