Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 1, 2019

Những Giọt Mưa Gian Nan


Kiều Giang
những hạt mưa thức đêm kéo ngược thời gian,
mùa đông xám treo lững lờ trên cành vô thức,
người đàn bà rổn rẻn quanh mình những vì sao sáng rực,
và ta hiểu thế nào là những giọt mưa gian nan.
thế gian bỗng sợ nghe tiếng người,
ta trốn sâu vào cành cây bên góc phố,
khuôn mặt của bầu trời xanh khốn khó,
chúa đang cười trên cây thánh giá bỗng buồn hiu.
đêm nay ta ôm ngủ với những giọt mưa,
chuyến xe đời đi qua không có khách,
sáng nay hạt đậu lại nảy mầm trinh bạch
và đêm vẫn hiền lành như Ma Soeur.
ta mơ thấy một tiếng nói vô gia cư,
rơi thõm xuống dòng sông ký ức,
màu trăng đêm rất nhạt,
xanh xao như người thiếu phụ mất máu, sau sanh.
Những giọt mưa gian nan,
rơi vào đêm, tận cùng da thịt,
em đâu nào có biết,
một cánh mai vàng ngồi khóc giữa tàn đông.
SG Sinh nhật 19-2-2018
Guitarist-Picasso

Mãi Mãi Tình Em




Thơ Kiều Giang
Khi con chim gọi bầy cuối mùa thu
thì tiếng cười em đọng lại trên phím thời gian, 
làm cánh hoa run rẩy,
nở trong ký ức anh lung linh màu nắng,
ngọn gió thu nghiêng mình xuống tháng năm mòn mỏi đợi chờ.
Ta phong kín nỗi buồn trong bầu trời đêm thăm thẳm,
vành môi em chín mọng đỡ ánh trăng huyễn hoặc ngậm ngùi ta.
Ngọn nến trần gian ta thắp sáng hoang liêu,
chờ em đêm tân hôn không bao giờ đến,
ta chỉ nghe thấy tiếng nhạc trời rơi xuống biển xanh.
em còn ngủ trong tháp ngà mộng mị thơ ta.
Ta yêu em như con sóng bình minh,
rộn ràng phơi mình trên bờ đá,
cố quên đi tháng năm quay cuồng trong nỗi nhớ,
tiếc thương cuộc tình muôn kiếp vẫn nguyên sơ…
Ta cố giấu bầu trời trong đôi bàn tay ấp ủ tình em,
để em bay lên trong màu áo trắng trinh nguyên,
vần thơ anh viết cho em nhỏ xuống mùa đông bất tận,
mất hút ở cuối chân trời
Xin người đừng bỏ ta, đi vào gió bụi,
đóa quỳnh tinh khiết vẫn tỏa hương khuya này,
trong vườn ước mơ anh,
em là tia nắng mùa xuân,
là cánh chim mang tình anh bay về vĩnh cửu.
Tiếng chim vành khuyên e ấp trong cành đào nở sớm,
mùa đông vĩnh viễn đi vào tâm thức anh,
em đâu biết những nụ xuân đất trời,
vẫn khắc khoải đợi chờ mãi mãi tình em.
KG 16-11-2014

21 thg 1, 2019

Thất Phu Thán

Kiều Giang
Trợn mắt ngồi trông chúng cắn nhau, 
Thằng thì mẻ trán, đứa rơi đầu,
"Con ngươi" lọt khỏi đôi tròng mắt
Còn thấy chi đồng - chí rận đâu!
Đất nước ngàn cân treo sợi tóc,
Non sông chìm đắm vạn ngày sầu,
Ngoài kia kẻ cướp đang rình rập
Tranh đoạt, phen này bán nước thôi !?

Tìm Em Trên Đỉnh Non Cao


Thơ Kiều Giang
Khi ta biết lắng nghe những lời ru của mẹ,
cũng chính là lúc ta đã nghe lời thì thầm của em,
những khắc khoải trên tầng cao kia, rất lạ,
hình như người đã cho ta khắc khoải đầu đời.
Ta đi tìm em từ thuở dòng sông gọi tên ta,
trong những buổi chiều mùa đông sau cánh gió,
ta thử đưa tay gõ vào thời gian,
nhưng bàn tay ta chưa mở nổi cuộc tao phùng.
Những chiếc lá cuối mùa rụng xuống trần gian,
ta ngỡ đó là sự chòng chành của bàn tay tạo hóa,
sáng nay những loài hoa mùa thu không nở,
em chưa chịu trở về trong sự rạn vỡ những vì sao .
Ta lại đi tìm em trong đời thơ,
mùa thu gióng lên tiếng chuông đêm quằn quại,
nhưng không có ai nghe, và hình như mãi mãi,
khi em chưa hiểu được nỗi cô đơn của tồn tại,
trong cuộc hải hồ của gió và ta.
Ở phía bên kia những khúc ca,
ta đi tìm nhặt những lãng quên còn sót lại,
Em của một đời con gái,
giữa mây trời, hình như có lần,
người đã nói yêu ta.
Những năm tháng không có em,
ta đã phiêu du cùng với lời ái ân của gió,
và gánh cuộc vô hình đi giữa loài hoa cỏ,
ký thác muôn trùng vào đôi mắt trần gian,
Ta đi tìm em trong serenade của đêm,
nơi ấy ta tìm thấy cánh hoa phong lan vừa mới nở
ta biết em đang ôm vầng trăng nằm ngủ,
nhưng ta cũng chưa bao giờ thấy em.
Rồi ta sẽ đi tìm em trên đỉnh non cao,
ta đi tìm em trong mắt môi của thượng đế,
và ta không bao giờ chịu đầu hàng phận số,
nên mãi mãi em chỉ hiện diện ở nơi không có em.
SG 23-10-2018

11 thg 1, 2019

Ngàn Năm Sóng Vỗ


Truyện ngắn Kiều Giang
“ Ta thấy em trong tiền kiếp....”. TCS.

Sau cơn hôn mê dài từ tối hôm qua, đêm nay, Quang tỉnh lại, ngơ ngác nhìn lên trần nhà lung linh ánh đèn trắng bệch, phăng phắc, lạnh lùng. Chiếc quạt vẫn quay tít trên đầu, mọi vật quay cuồng theo qui luật của dòng chảy tạo hóa, dửng dưng.

Người Chưa Thấy Về


Thơ Kiều Giang
Chờ người,
đá cũng xanh rêu,
Gầy loang mắt phố,
nắng liêu xiêu thầm,
Ru em
nắn khúc hồ cầm,
Nửa đêm trở lạnh,
tím bầm giọt hoang.
Em vui phố thị địa đàng,
Bỏ sông mộng mị,
bỏ ngàn trăng soi,
Bỏ chiều
cho lạnh cuộc chơi,
Bỏ ta...
thần thoại đợi người trăm năm.
Xin trăng
một chỗ em nằm,
Để mai lại khóc
nguyệt rằm tiêu tương,
Ta đi
góp nhặt đoạn trường,
Chờ em ngà ngọc
tà dương trêu người…
Tiếng gà đã lạnh tường rêu,
Nửa đêm cợt gió
mỹ miều phên thưa,
Đợi em...
bình cạn bao giờ,
Thềm hoang lãng đãng,
người chưa thấy về…
KG- SG 5-10-2018.