Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 1, 2019

Mãi Mãi Tình Em




Thơ Kiều Giang
Khi con chim gọi bầy cuối mùa thu
thì tiếng cười em đọng lại trên phím thời gian, 
làm cánh hoa run rẩy,
nở trong ký ức anh lung linh màu nắng,
ngọn gió thu nghiêng mình xuống tháng năm mòn mỏi đợi chờ.
Ta phong kín nỗi buồn trong bầu trời đêm thăm thẳm,
vành môi em chín mọng đỡ ánh trăng huyễn hoặc ngậm ngùi ta.
Ngọn nến trần gian ta thắp sáng hoang liêu,
chờ em đêm tân hôn không bao giờ đến,
ta chỉ nghe thấy tiếng nhạc trời rơi xuống biển xanh.
em còn ngủ trong tháp ngà mộng mị thơ ta.
Ta yêu em như con sóng bình minh,
rộn ràng phơi mình trên bờ đá,
cố quên đi tháng năm quay cuồng trong nỗi nhớ,
tiếc thương cuộc tình muôn kiếp vẫn nguyên sơ…
Ta cố giấu bầu trời trong đôi bàn tay ấp ủ tình em,
để em bay lên trong màu áo trắng trinh nguyên,
vần thơ anh viết cho em nhỏ xuống mùa đông bất tận,
mất hút ở cuối chân trời
Xin người đừng bỏ ta, đi vào gió bụi,
đóa quỳnh tinh khiết vẫn tỏa hương khuya này,
trong vườn ước mơ anh,
em là tia nắng mùa xuân,
là cánh chim mang tình anh bay về vĩnh cửu.
Tiếng chim vành khuyên e ấp trong cành đào nở sớm,
mùa đông vĩnh viễn đi vào tâm thức anh,
em đâu biết những nụ xuân đất trời,
vẫn khắc khoải đợi chờ mãi mãi tình em.
KG 16-11-2014

Không có nhận xét nào: