Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

17 thg 11, 2019

Tổ Quốc Hay Ngai Vàng


Truyện ngắn Kiều Giang.

Trong năm ngày đêm, kinh thành Thăng Long chìm trong máu lửa, người ta chỉ nghe tiếng súng, tiếng thét và tiếng trống xung trận của quân Tây Sơn và tiếng la hét thất thanh của tàn quân Tôn Sĩ Nghị, mùi thuốc súng trộn với mùi máu quân Thanh còn đặc quánh trong không khí. Sáng nay vua Quang Trung, một mình ngự trên chiếc ghế rồng ở điện Kính Thiên, mà cách đây chỉ mấy ngày, Chiêu Thống còn ngồi trên đó. Nhà vua liếc mắt nhìn ra cửa Đoan Môn và ban lệnh:

Mãi Tận Đỉnh Trời




KIều Giang
Ta cúi
nâng em huyền thoại, 
Một sáng
hay
một chiều sương,
Gió thốc bên đồi
cỏ cháy,
Hoang sơ
một cõi loạn cuồng.
Ta ôm
em chìm hơi thở,
Bình minh
gọi nắng bên trời,
Gió cuốn
oằn mình
ở lại,
Cho em
thơm mãi
cuộc người,
Điệu hát
ru mềm tính thể,
Thời- không
em gói mang theo,
Bỏ lại
mình ta
nằm đợi,
Ngàn sau
như gió qua đèo.
Đường khuya
em về
cuối lối,
Em cười,
một chút văn chương,
Cúi đầu
ta trao thần thoại,
Cho em
mãi tận đỉnh trời…
SG 21-7-2019

Trống Rỗng


Kiều Giang
hôm nay tôi nghe những lời huyênh hoang
của lũ ốc sên
thò đầu ra khỏi vỏ
đang bò từ quá khứ,
ôm kinh sách đi qua miền hư vô,
và những lời hăm dọa của lũ ma,
lên những khuôn tươi xanh mặt hốt hoảng,
tôi lẩm bẩm,
đừng sợ
không có gì đâu,
đó cũng chỉ là sự trống rỗng.
Em úp mặt trên nỗi đam mê của đôi bàn tay thon dài nứt nẻ
và nói với tôi rằng,
đã chẳng có thể giữ lại tính thể của vầng trăng,
nó xanh xao như da người bạch tạng
những loài hoa héo buồn ngủ vùi trong buổi sáng
mùa xuân,
loài hải âu đã quên mình ngàn dặm
không còn đùa với sóng biển,
nhào xuống tự tử giữa đại dương.
những tiếng nói phát ra từ những lâu đài,
làm cho cái đầu gối tôi thấy ray rứt vô tận
vì có một niềm tin đã ăn sâu
vào những trang sử chết tiệt,
người ta không chịu chôn nó vào trí nhớ của loài sâu,
nó như dòng nước của một con suối
đã thừa mứa thứ đức hạnh của bọn lưu manh,
họ bắt đầu dạy cho tôi thứ mỹ học của sự lừa bịp khốn cùng,
giữa thanh thiên bạch nhật,
cái não tôi bị đánh cắp
bỡi những tên phù thủy,
chúng hứa đổi cho tôi bằng cám khô,
họ cứ nghĩ rằng tôi là một trong những thằng cùi bị lưu đày,
chân tay tôi bị ô nhiễm bỡi thứ không khí khắc nghiệt,
đêm ngày tôi nhứt nhối,
muốn cưa vứt đi,
nhưng không tìm ra người thợ,
tôi đành đứng mãi ở đây
trong bóng tối,
ôm lấy sự trống rỗng.
SG 16-7-2019
Tranh st trên mạng

6 thg 11, 2019

Tấm Gương


Truyện ngắn Kiều Giang
Đã mấy mươi năm, hắn vùi mình trong căn nhà hầm đầy bí ẩn. Không phải thiên đường, nhưng cũng không phải là địa ngục, một nơi, đối với hắn, hình như không còn có khái niệm thời gian. Năm tháng đi qua chậm chạp hững hờ khô khốc.

Trong Khu Vườn Tính Ngữ


Kiều Giang
ký ức em về, chợt lăn tròn như cơn lốc,
dội xuống bản ngã mùa hè miên man,
ta là kẻ câm, như cây mùa đông, bão làm bật gốc,
vội chạy đi tìm trái tim lưu lạc,
giữa thánh đường tiên nghiệm
cố nhớ về một hồi chuông
chiếc thìa trong ly cà phê đen
vùng vẫy,
cũng không vực nổi nụ hôn màu thiên cổ,
vùi chôn
trong lớp son môi thác đổ,
ta nhắm mắt men theo vách đá của linh hồn,
em vẫn lặng im trong thủy cung ngôn ngữ,
ta cố xin em, xa lắc, một tiếng cười,
thắp sáng những điều răn.
ta bắt những ngẫu tượng của vầng trăng
rơi xuống bờ môi tại ngã,
để ta gào xin nguyên thể hiện hồn,
nhưng bàn tay em đã sắp sẵn cô đơn,
trốn chạy,
nhưng em vẫn quẩn quanh trong khu vườn tính ngữ
của ta,
cơn mưa bất chợt ở cuối đường,
làm nụ cười em sũng ướt,
đánh thức làn da thơm dưới vực chờ mong,
ta trở về níu áo tầng mây đen,
bắt đền cho màu hoen đôi mắt,
ta nhả độc tấu trên đền thiêng con chữ,
gọi hồn đêm trên thác vực hoang vu,
em đuổi mùa hè diệu thể của ta đi đâu,
để ký ức vĩnh viễn trở về trong ta cơn lốc…
SG 7-7-2019
Tranh của PICASSO