Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

17 thg 11, 2019

Trống Rỗng


Kiều Giang
hôm nay tôi nghe những lời huyênh hoang
của lũ ốc sên
thò đầu ra khỏi vỏ
đang bò từ quá khứ,
ôm kinh sách đi qua miền hư vô,
và những lời hăm dọa của lũ ma,
lên những khuôn tươi xanh mặt hốt hoảng,
tôi lẩm bẩm,
đừng sợ
không có gì đâu,
đó cũng chỉ là sự trống rỗng.
Em úp mặt trên nỗi đam mê của đôi bàn tay thon dài nứt nẻ
và nói với tôi rằng,
đã chẳng có thể giữ lại tính thể của vầng trăng,
nó xanh xao như da người bạch tạng
những loài hoa héo buồn ngủ vùi trong buổi sáng
mùa xuân,
loài hải âu đã quên mình ngàn dặm
không còn đùa với sóng biển,
nhào xuống tự tử giữa đại dương.
những tiếng nói phát ra từ những lâu đài,
làm cho cái đầu gối tôi thấy ray rứt vô tận
vì có một niềm tin đã ăn sâu
vào những trang sử chết tiệt,
người ta không chịu chôn nó vào trí nhớ của loài sâu,
nó như dòng nước của một con suối
đã thừa mứa thứ đức hạnh của bọn lưu manh,
họ bắt đầu dạy cho tôi thứ mỹ học của sự lừa bịp khốn cùng,
giữa thanh thiên bạch nhật,
cái não tôi bị đánh cắp
bỡi những tên phù thủy,
chúng hứa đổi cho tôi bằng cám khô,
họ cứ nghĩ rằng tôi là một trong những thằng cùi bị lưu đày,
chân tay tôi bị ô nhiễm bỡi thứ không khí khắc nghiệt,
đêm ngày tôi nhứt nhối,
muốn cưa vứt đi,
nhưng không tìm ra người thợ,
tôi đành đứng mãi ở đây
trong bóng tối,
ôm lấy sự trống rỗng.
SG 16-7-2019
Tranh st trên mạng

Không có nhận xét nào: