Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

6 thg 11, 2019

Trong Khu Vườn Tính Ngữ


Kiều Giang
ký ức em về, chợt lăn tròn như cơn lốc,
dội xuống bản ngã mùa hè miên man,
ta là kẻ câm, như cây mùa đông, bão làm bật gốc,
vội chạy đi tìm trái tim lưu lạc,
giữa thánh đường tiên nghiệm
cố nhớ về một hồi chuông
chiếc thìa trong ly cà phê đen
vùng vẫy,
cũng không vực nổi nụ hôn màu thiên cổ,
vùi chôn
trong lớp son môi thác đổ,
ta nhắm mắt men theo vách đá của linh hồn,
em vẫn lặng im trong thủy cung ngôn ngữ,
ta cố xin em, xa lắc, một tiếng cười,
thắp sáng những điều răn.
ta bắt những ngẫu tượng của vầng trăng
rơi xuống bờ môi tại ngã,
để ta gào xin nguyên thể hiện hồn,
nhưng bàn tay em đã sắp sẵn cô đơn,
trốn chạy,
nhưng em vẫn quẩn quanh trong khu vườn tính ngữ
của ta,
cơn mưa bất chợt ở cuối đường,
làm nụ cười em sũng ướt,
đánh thức làn da thơm dưới vực chờ mong,
ta trở về níu áo tầng mây đen,
bắt đền cho màu hoen đôi mắt,
ta nhả độc tấu trên đền thiêng con chữ,
gọi hồn đêm trên thác vực hoang vu,
em đuổi mùa hè diệu thể của ta đi đâu,
để ký ức vĩnh viễn trở về trong ta cơn lốc…
SG 7-7-2019
Tranh của PICASSO

Không có nhận xét nào: