Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

14 thg 7, 2020

Bạn Luôn Ở Trong Tôi


Kiều Giang

Đêm nay một vị thánh
đã bước ra từ những xác người cằn khô,
bầu trời bỗng thơm ngát giấc mơ,
những cành cây và cánh chim rạo rực,
muốn làm thay đổi những dòng sông, biển và mặt trời,
lá cỏ đang cười dưới chân.
chung quanh tôi là những cơn gió,
ru cho những cành cây ngày đêm rì rào,
trời cao và mặt đất rộng,
ru cho những dòng sông
muôn đời
vẫn chảy không kiêu căng
ru cho biển xanh sóng vỗ
miên man.
Những con sâu róm
không chui nổi vào máu của bạn,
trong hơi thở của bạn, tôi nghe tiếng chim,
trong ánh nhìn của bạn,
tôi thấy được ban mai,
trong âm thanh lời nói của bạn,
tôi nghe lời thì thầm của mẹ tôi.
Tôi đã thấy bạn, khi tôi đi qua cánh đồng xanh,
khi tôi qua những nghĩa trang,
nơi mà loài người không chịu an giấc ở đấy,
vì có ai hiểu được rằng
chết là được sinh ra.
Tất cả như cơn gió đi qua,
xin bạn hãy ở lại,
tha thiết và mơ màng trong tôi.
SG 19-2-2020

Dòng Sông Ở Trọ


Ngày xưa
ở trọ hư không,
Nay về
ở trọ mênh mông đất trời,
Mẹ cho
ở trọ cuộc đời
Người cho
ở trọ trong lời yêu thương,
Mai sau
về lại cội nguồn,
May mà
trong cõi vô thường có em…
Tranh st trên net.

Ngõ Cụt


Kiều Giang

ngòi bút bay vào vùng tối,
con chữ vòng vèo,
mớ tóc không định hướng,
kích thích những chiếc phèn la tán thưởng,
sau lưng.
ngòi bút bắt đầu nhả văn chương,
trong một không gian rỗng tuếch,
làm nghẽn những ống khói,
của các nhà máy
sản xuất các nhà thông thái,
đi bằng hai cái đầu,
không có điều gì để hắn viết ra,
nhưng hắn cũng không thể giữ lại trong lồng ngực lép kẹp,
trong một thân thể chai cứng
những thứ hắn nhặt được trong mớ hỗn độn,
trong một không gian không còn phương hướng,
những cánh hoa run rẩy,
những lá cỏ rì rào,
loài chim vẫn ríu rít,
những con bướm nhởn nhơ,
đang thách thức.
SG 16-2-2020

Tranh st trên net

Valentine Này Cho Em


Kiều Giang

Anh hái những ánh sao lung linh trên bầu trời
đặt vào tay em
anh nói đó là những đóa hồng nhung em thích,
những đóa hồng đỏ rực
nở giữa tim anh
Em mỉm cười cùng những giọt nước mắt long lanh,
vì đã khóc khi chúng mình xa cách.
Hỡi thánh Valentine hãy chận đứng bàn tay của Claudius,
để cành hồng tôi được nở giữa tim nàng,
Đêm nay, tiếng chuông giáo đường
ngân vang trên thành Rome,
nơi một góc trời, anh gửi cho em lời của Thánh,
cùng cành hồng rực thắm yêu thương.
“From your Valentine”, tay Thánh đã say mềm,
trong ngục tối, vẫn ngát mùi hương em gửi,
dù có chết, tay anh vẫn cầm cành hồng đỏ
để cho em, hương ngát tận chân trời…
"From your Valentine”
Ảnh st trên net

Vua Khỉ


Truyện cực ngắn của Kiều Giang.

Trên cây sự sống của nhà cổ sinh vật học và nhân chủng học Teihard De Chardin, thì hắn cũng thuộc nhánh cuối cùng, hắn cũng thuộc loài người, nhưng dòng tộc hắn lại rất gần với giống khỉ. Mặt mũi, dáng đi, giọng nói, cái nhếch môi bất đắc dĩ… nhất là tính độc ác, độc tài lại rất giống loài thú.

22 thg 6, 2020

Tản Mạn Đầu Xuân


Thơ Kiều Giang
bầu trời thẫn thờ trong xanh của muôn niên,
theo ngọn gió xuân của bốn ngàn năm, 
thổi về trên quê hương Đa Đa khốn khó.
cánh gió thu vàng gục chết đâu đó cuối chân trời,
Mùa xuân vẫn vàng hoa mai, hoa cúc. thắm đỏ hoa đào,
nhưng mặt người vẫn xanh xao mất máu,
trong những tháng năm dài u tối,
quê hương.
quyền lực, giàu sang, đói nghèo, chết chóc, dối gian,
quần thảo nhau trên nỗi buồn thành phố, trên xơ xát ruộng đồng,
trên núi rừng mất máu, nơi biên cương di hận, nơi biển xanh, hải đảo ngậm ngùi.
sự điên loạn của loài biết khóc, biết cười,
cứ như cơn bão,
quét qua trần gian, quét qua cái làng Đa Đa đầy bất trắc.
không biết người ta viện dẫn thứ triết lý nào,
để giải thích cho sự giết người, giết đồng bào, đồng đội,
có lẽ người ta đã pha trộn nhiều thứ triết lý,
để rồi cuối cùng tạo thành một thứ triết lý phi nhân,
triết lý của quỷ.
người Tiến sĩ ôm nhiệt huyết “té lầu”,
đứa con khóc cho nước non, bị xộ khám.
tên sĩ quan cướp sòng bạc giết người.
bao nhiêu cảnh trêu ngươi con tạo!
ông trưởng làng lên TV tha hồ hứa hão,
hai mươi năm rồi, “quốc gia công nghiệp tiên tiến” ở đâu?
khi Mùa Đông đưa tay vẫy chào giã từ trời đất,
xin trả lại quê hương Đa Đa cho Mùa Xuân,
thì nước mắt và xương máu của đồng bào Đa Đa đã đổ,
ngay trong cái thời buổi đã im tiếng súng,
nhưng những vụ giết chóc oan khốc đã xảy ra ngay trong vành nôi của đất nước, nơi đã sản sinh ra “sự vĩ đại” của gian dối bạo tàn,
xuất phát từ tư tưởng màu hoàng hôn,
tôn thờ chủ nghĩa về cục đất ôm cứng chữ “duy” và cái súng.
“một cục đất là của mọi người”
nhưng cả non sông thì chỉ về tay một ông chủ.
miệng thì ru ngủ muôn dân,
nhưng nửa đêm, súng cà-nông vẫn nổ.
sự khổn khổ cứ mãi mãi… bắt đầu...
hiền tài lần lượt đi về bãi tha ma,
quốc gia đâu còn nguyên khí,
chỉ còn một lũ gian, gan khỉ, mồm mị,
muốn an dân mà túi tham cứ quơ quào!
chín mươi mùa xuân ngồi kể "công lao"
mà không dám nhận đã gây bao nhiêu mất mát.
bảy mươi năm đã có năm mươi năm vùi dân tộc
vào các cuộc chiến tranh tàn khốc
vì chủ nghĩa,
bảy mươi năm “mắc nợ”,
để cho cháu con còn phải trả muôn đời!
xuân đang về, khoe sắc muôn nơi,
bỗng đâu, lũ virus giết người ập tới,
người anh em bên kia biên giới,
để sổng một thứ trò chơi, nhằm hủy diệt con người,
những con người không giống “loài ăn lông ở lỗ”.
Ôi làng Đa Đa,
trăng sao vằng vặc,
sao không soi sáng nổi một mùa Xuân
trên quê hương run rẩy?
SG những ngày đầu xuân 2020
ĐỢI CHỜ, tranh st trên net

Truyện ngắn Hoang Tưởng


Kiều Giang

Đã quá một ngày đêm,Tuấn không hề ăn uống gì. Anh cứ quì mãi nơi góc nhà, miệng lẩm bẩm những câu gì không rõ. Trưa nay, Quyên cố gắng dỗ đút cho chồng mấy muỗng cháo, nhưng cứ ngậm vào rồi Tuấn lại phun ra, mắt lơ láo, đờ đẫn, dáng hình tiều tụy trong bộ áo quần pyjama đã nhàu nát hôi hám mà mấy bữa rồi, anh nhất định không cho Quyên thay. Những con ruồi xanh được dịp, đậu cả trên mặt mũi anh. Quyên thở dài, đưa tay đuổi thay cho chồng. Hồng Quỳnh, đứa con gái lên ba của vợ chồng Quyên, có lẽ chưa hiểu nổi những gì đang xảy ra, nên cứ chồm hổm, hai bàn tay buông thõng trên hai gối, trố mắt nhìn cha, rồi quay sang mẹ: “ Sao Ba không chịu ăn cháo hả mẹ?”. Quyên không thể trả lời con, vì cổ chị nghẹn cứng, cố nén những giọt nước mắt chực trào ra. Chị không muốn khóc trước mặt con, vì sợ những mảng tối của cuộc đời đã sớm xâm nhập vào tâm hồn con, còn quá bé bỏng thơ ngây.

Chiếc Bánh Thánh


Kiều Giang
đứa bé ngước nhìn bầu trời treo trên đầu thế kỷ,
khi chân lý không còn thuộc về mọi người,
mà chỉ thuộc những kẻ cầm trong tay gươm giáo và chủ nghĩa,
phần còn lại là của đêm đen,
ai đó đã biến
tiếng hát của dòng sông,
của biển xanh,
của rừng sâu,
thành nghệ thuật của cái luỡi.
đêm nay đứa bé đi ra từ vòng tay của mặt trời rơm rạ,
nó chạy theo những vì sao trên bầu trời chủ nghĩa hư vô,
lấp lánh những cơn gió mùa thu trần trụi thổi qua niềm tin,
từ khúc hát bên bờ đá hoang vu,
không có ai tin vào sấm ngôn của cuồng vọng,
hôm qua đã nổ ra từ cuộc giết chóc bất tận,
đứa bé chạy theo
người đàn ông muốn ghi dấu tích “vĩ đại” của mình,
lên mặt đất cằn khô vết máu,
nó gào khóc vì nó đói, vì nó khát,
trên chiếc ngực lép kẹp của mẹ nó,
nó chưa hiểu hết những gì đã xảy ra nơi mặt đất
đầy vết tích của thù hận,
nơi mà người ta đã đùa cợt
cùng giáo gươm và cùng với số phận của đất,
của rừng xanh và biển cả,
đứa bé theo chân mẹ nó
để nhặt những ảo ảnh trên đường mẹ nó đi qua,
tuy rằng mỗi ngày nó càng gầy xọp đi,
nhưng nó vẫn thấy no,
vì người ta không tiếc để cho nó ăn đủ thứ khái niệm,
nó vẫn cảm thấy ngon,
nhưng mẹ nó nhìn nó, chảy nước mắt,
Hôm qua có vị linh mục (chưa được rửa tội bao giờ),
rủ nó đi về phía thánh đường không có tượng Chúa,
ông bảo nó nhìn lên tấm di ảnh xa lạ và cầu nguyện,
vị linh mục cho một chiếc “bánh thánh” vào miệng nó,
nhưng ngay lúc quay lại,
nó đã gục ngã, đè lên tiếng gọi mẹ.
SG 26-5-2019

Đêm Cuối Năm


Kiều Giang

Đêm cuối năm,
vầng trăng,
theo em về cổ tích,
Thơ anh buồn
không níu được thời gian.
Anh thẩn thờ,
đếm từng bước gian nan,
treo lơ lửng
trên cành vô thức.
Em ở đâu,
hỡi mùa đông năm trước,
trăng không về,
nghe rụng tiếng nghìn thu.

Đông đã về đây,
nắng cuối mùa,
Lẩn trong tóc gió bạc phơ phơ,
Thơ ta,
có mấy tầng mơ ước,
Hồn cứ trôi về
đêm cổ sơ?
Ta thắp trăng non,
tình gác trọ,
Sỏi đá
không về
sỏi đá ơi,
Ta cố tìm trong ngày tháng cũ,
Một lần nghe lại,
một lần thôi.

Gảy một cung trầm
để biệt nhau,
Bao nhiêu cung phím,
bấy nhiêu đau,
Cuối năm
trăng vỡ thềm hoa cũ,
Ngói có đau không,
cũng bạc màu ?
SG đêm cuối năm 31.12. 2019

Trường ca Những Dấu Chân Trên Sóng


Kiều Giang
Khúc1. Chỉ Là Một Ngẫu Nhiên Vô Thỉ Vô Chung
1,Hồng Hoang
cuộc tồn sinh chảy dài qua cõi không,
bóng dáng Big Bang ngác ngơ mắt chúa,
ai biết những ngả của khu rừng hoang sơ
và những dòng sông lụa hồng hoang,
một bông hồng lửa nở giữa vô biên
Heraclitus ngước nhìn bùng vỡ khai nguyên
mênh mông đi giữa đêm đen
đá dựng đồi tư duy khắc khoải
có hay chưa
chưa có gì
chưa có chúa
một trò chơi của lửa
mở vòng tay khắc khoải những thiên hà
ôm vào lòng khoảng trống
bay vào thiên thu
nhịp đập con tim
của những đứa con không có mẹ cha
mà vẫn sinh ra từng ngày
và những đứa con mất đi
đặt nụ hôn lên cõi miên trường.
Lửa vẫn cháy trong khoảnh khắc đêm
ánh mắt của thiên hà quét qua trần gian
thăm thẳm
ngẫu nhiên
qui luật
nụ cười tiếng khóc của Brahman
Atman tìm quê hương trong mộng tưởng đi về.

23 thg 5, 2020

Giáng Sinh Năm Nay


Kiều Giang

Chuông thánh đường ngân trong hồn trinh nữ
Giáng sinh nay - tình có cũ không người? 
Anh một mình, nghe từng giọt thánh rơi
Trôi chầm chậm vào trong hồn buốt giá.

Không có em con đường câm ! Nỗi nhớ….
Sài Gòn chiều đang vụn vỡ trong tim
Anh chiu chắt những gì em đã gửi
Câu kinh buồn còn vọng mãi trăm năm.

Quỳ giữa thánh đường, anh cố nén nỗi đau
Em thánh thiện chìm sâu trong mắt Chúa
Lời em xưa - bây giờ anh còn giữ:
Như tiếng Mẹ MARIA hiện hữu giữa linh hồn

Noel xưa – máu anh ứa bờ môi hôn
Em ôm siết dỗi hờn - vòng tay nhỏ
Anh chết lặng hương yêu tràn nhịp thở.
Lỡ để môi người rơi nhẹ xuống hư vô!

NOEL năm nay, đường Nguyễn Huệ anh đi qua,
Nước mắt Chúa - nhạt nhoà mùa yêu cũ?
Vòng tay ấy, bây giờ đâu còn nữa,
Bờ môi nào - thắp lửa giữa hồn anh!
Hình ảnh st trên net

Con Sóng

 
Kiều Giang

Biển tiền kiếp,
ta hình hài con sóng,
Bơ vơ xanh
trong vực thẳm cuồng điên,
Trên vách đá,
ta phơi mình hoang dại,
Vẫn một đời
vụn vỡ giữa oan khiên.

Thượng đế bảo
ta một lần hiện thể,
Vỗ vào đêm
những thổn thức trần gian,
Nhưng thượng đế
có bao giờ nhỏ lệ,
Vào miên man
giữa biển sóng vô hình.

Đêm
nghiền nát đời ta
thành muôn mảnh,
Vẫn thì thầm
giữa hoang lạnh ngàn khơi,
Ơi con sóng,
ta muôn đời hư ảnh,
Mãi hôn lên
những vách núi vô tình?
SG 20-12-2019
Tranh St trên net

Lời Nói Dối Của Mặt Trời


Kiều Giang

Không có gì là có lý đâu em,
chỉ là thứ hư vô giả dạng,
ta hí hửng vì nụ cuời buổi sáng,
nở trên môi tồn tại mù lòa.
Nhưng em ơi hãy bước lên những tàn tro,
đi về phía những tình cờ bất tận,
vì muời mấy tỉ năm thượng đế đã rèn giũa đôi chân,
mặt trời bỗng thấy điều em cần phía trước.
Sáng nay hàng vạn người bỗng lăn ra chết,
đủ mọi thứ lý do,
nhưng lý do duy nhất là vì họ chen vào sự sống,
và ai cũng cố quên đi như một sự tình cờ.
Không có gì là hữu lý đâu em,
ngay cả bọn tự phong thánh thần cũng thế,
chúng bày ra bao thứ thiên đuờng và trái cấm,
để lừa bịp những cái đầu rỗng và những chiếc dạ dày đói,
đang ngước tìm những nguồn sáng hư không.
Sáng nay anh thấy cành hồng nở trong vườn nhà em
và một nụ cười trên môi thiếu nữ,
anh bỗng nghĩ đến những cái xác trôi trên Địa Trung Hải,
và những giọt nước mắt của em,
anh bỗng nhớ đến những sản phẩm của cái đầu,
anh hiểu được sự lẫn lộn,
của những tên cầm chịch.
Người con gái đang bước về phía anh,
nụ cười cũng nở trên môi,
dưới mái tóc nâu và cái đầu rỗng,
đẹp vô cùng,
nhưng không có gì đâu em,
vì nụ cười ấy đã bay vào trong gió,
chỉ còn lại chiếc bóng rực rỡ màu hư vô trong anh.
Anh hôn lên chiếc lưng trần của tạo hóa,
tạo hóa cũng run rẩy như em,
nhưng anh biết ngọn gió đêm sẽ vô cùng xa lạ,
như hơi thở của đại dương ngàn đời réo gọi vô biên.
Mặt trời hôm qua đã vuột khỏi tay anh,
điều còn lại chỉ là vết hằn của lời kinh năm tháng,
nó che khuất màu hoa nở sáng nay,
trên sa mạc Gobi hay trong rừng Amazon huyền thoại,
anh không muốn cắm vào lọ những cánh hoa của hôm qua.
Ta lặn sâu vào lòng biển,
để tìm một nụ cười rơi từ trên núi,
tiếng khóc lẩn vào tiếng sóng,
sự vinh quang chưa bao giờ có thực,
em hãy nhìn vào đôi mắt của thời gian.
Tranh st trên net

Có Một Nỗi Buồn Vừa Mới Đi Qua


Kiều Giang
Có một nỗi buồn vừa đi qua trước sân,
con chim khách không có ai để chào đón,
cơn gió chiều thoảng qua ngoài hiên,
hình như em đã nói lời giã từ hôm qua.
Có một lời thề rụng xuống mùa thu,
từ nhánh cây đời trơ trụi lá,
em bỗng nhiên trở thành người xa lạ,
ta lật ngửa tâm tư để tìm một tiếng chân.
Không có gì đáng trách đâu em,
em hãy đi đi như là lời của gió,
coi như trái tim, lỡ một lần bỏ ngõ,
và trăm năm em là khách trọ hồn anh.
Có một người mới đi qua đời tôi,
trên tay xách theo một lời nguyền
chờ tôi mùa bạc tóc,
dù dòng sông cứ vô tình trôi…
(Trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)

8 thg 5, 2020

Em Vẫn Ngồi Hát Với Mặt Trời


“Thi ca cứu rỗi loài người”

Kiều Giang

Hỡi thi ca,
sáng nay em vẫn ngồi đây hát với mặt trời,
tiếng hát ngàn đời rỉ máu,
từ thuở khai nguyên,
Em hát với Heraclitus, hát với Parménite,
hát với Plato, hát với Logos,
hát với Đạo, hát với Phật, hát với Chúa,
hát cùng ta, hát với những thiên hà,
Và Em hát trên ánh chiều tà của nấm mồ huyền sử,

Ngày nào đôi vầng nhật nguyệt cũng đi qua trong em,
em ngồi đếm những bước chân của Cây Sậy,
ngày nào loài người cũng loay hoay trong tiếng khóc,
loay hoay trong vườn địa đàng hoang phế,
và trong cuộc thế vô thường.
Có phải em đang vẫy chào những bước chân,
khi Einstein giã biệt Newton
Heidegger chia tay Descartes,
mũi tên thời gian không bao giờ quay ngược,
nhưng mà em vẫn mãi còn muốn ngồi hát với Aphrodite,
với Sappho,
với Homere
trong vành nôi của nước mắt, nụ cười, bánh mì, hoa và súng.
Hỡi thi ca,
Đã hàng ngàn năm, theo bước chân của loài đứng thẳng,
đâu đây ta còn nghe tiếng quân reo,
trong tiếng thét gào
của Alexander đại đế,
trên bờ Địa Trung Hải,
nơi tập trung của máy bay, tàu ngầm, tên lửa,
nơi tập trung của vàng đen,
nơi pha trộn những màu da
nơi gặp nhau của những giống nòi Phi Âu Á,
ta còn nghe tiếng thét muôn trùng của máu lửa,
nhưng em vẫn ngồi hát cùng Iliad – Odyssey của Homere,

Loài người vẫn không ngừng đẻ ra những chủ nghĩa,
nhưng trái đất thì càng mênh mông thêm chiến địa,
nước mắt em còn rơi mãi lên những nấm mồ,
và những gã điên vẫn cứ tung hô súng và máu.

Em cũng đâu ngờ cậu bé mồ côi Mohammed,
chỉ hai mươi năm đã hoàn tất kinh Koran,
từ những sấm ngôn nhặt bên Thành Mecca,
Mohammed tiên tri gì, sao cứ gieo chết chóc,
sao vẫn hàng ngàn năm máu đổ Trung Đông?
Chín thế kỷ đế chế Ottoman dẫm nát châu Âu,
cuối cùng cũng chỉ là hư không cười trên môi thi ca huyền thoại.

Hỡi thi ca,
Làm sao em phân biệt được đâu là giáo gươm,
và đâu là Kinh Koran và tượng Chúa,
Đàng sau những tên tham lam quyền lực kia
là những lời rao giảng sứ mệnh thiêng liêng,
là đói nghèo, hoang tàn và xác chết,
trái đất chỉ có đêm đen rình rập,
oan khốc trên từng đốt xương của thời gian

Hỡi thi ca,
ta vẫn yêu bước chân của những người đi gieo hạt,
nhưng sự tranh giành vẫn mãi là oan khốc
trên những cánh đồng xanh cô độc của thời gian,
và em vẫn ngồi hát với một mặt trời… vĩnh cửu,
giữa hồn em.
SG 23-9-2016

Thiên Thu Cho Người


Kiều Giang
Kể từ
người bỏ cuộc vui, 
Ta về
thắp lửa trên đồi Dạ Kinh,
Nghiêng trăng
uống cạn bóng mình,
Nghiêng đời
uống cạn dòng sinh tử này.

Nhớ xưa
em chuốc mộng say,
Bây giờ
anh hát
những lời cuồng ca,
Sóng cồn
biển nhớ tìm hoa,
Vì người
thức suốt canh tà mai sau.

Kinh này
niệm một dòng thôi,
Áo này
đã nhuộm mấy màu cuồng si,
Em
từ lỡ bước ra đi,
Cành hoa tím
chạm bờ mi sững sờ.

Tiếng lòng nhỏ giọt
vào thơ,
Gọi người,
trở giấc bên bờ thực hư,
Phiêu du. Nào! Cứ phiêu du,
Tim nay hoá đá,
thiên thu cho người…
(Trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)

Ngàn Năm Sóng Vỗ


Truyện ngắn Kiều Giang

“ Ta thấy em trong tiền kiếp”. TCS.
Sau cơn hôn mê dài từ tối hôm qua, đêm nay, Quang tỉnh lại, ngơ ngác nhìn lên trần nhà lung linh ánh đèn trắng bệch, im lặng, không còn sức sống. Chiếc quạt vẫn quay tít trên đầu, mọi vật cứ quay cuồng theo qui luật của dòng chảy tạo hóa, lạnh lùng, dửng dưng.

26 thg 4, 2020

Một Kiếp Văn Chương

Kiều Giang

Khi con chữ
rớt xuống vành nôi,
trên núi cao và trong băng lạnh,
khi ta đang bước qua khe núi,
trên lưỡi dao của lời nguyền,

khi móng vuốt của thời gian xé nát cơ thể ta,
là khi ta từ chối thiên đường và ôm hôn địa ngục,
đẩy ta trên con thuyền nan ra đaị dương,
đi tìm bản ngã của sự cô đơn.

Tính thể ngôn ngữ là sự đùa cợt,
đầy giả tưởng và đam mê,
con chữ được nuôi dưỡng bằng ánh thép
là cơn đói của lưỡi dao,

Tính thể của ngôn ngữ là thứ côn trùng,
đêm đêm bò vào mạch máu,
vừa đi vừa hát tình ca của hồng hoang,
làm ta mất ngủ,
bắt ta phải nguyền rủa sự giả dối và khốn cùng.
KG-SG 11-11-2019
Tranh st trên net

Đi-Về Với Thơ


Thơ Kiều Giang
(Thay lời tựa của Tập thơ BIỂN KHÁT - KG nxb VHVN 2011)

1.
Thơ là linh hồn, là trái tim của vũ trụ,
là dòng máu thấm đẫm đất trời
từ thuở bình minh của nhân loại nguyên khai.
Thơ có từ thuở dân tộc Trung Hoa mặc khố
mà đêm về lần mở Kinh Thi.
Thơ nở trong vườn Thần Thoại La Hy,
bên những tượng thần đẫm sử thi huyền mặc.
Thơ chảy từ trong mắt của Chúa Hài Đồng
đêm đông lạnh lùng
trong máng cỏ Thành Jerusalem,
máu của Chúa mênh mông chảy vào Kinh Thánh.
Thơ là dòng sông vô tận
của đất trời Hindu,
nơi Phật Thích Ca nhập định dưới gốc Bồ Đề
trong rừng Tuyết Sơn bên bờ Vi - Liên - Thiền - Giang
huyền thoại,
là hàng vạn trang kinh Phật để lại trần gian.
2.
Thơ là của non nước Việt Nam vạn đại,
thuở nào cũng có đàn con dũng sĩ,
"vác thanh gươm ngàn cân" ra trận,
Từ Lạc Thuận - Chân Lưu,
câu thơ Ngọc làm kinh tâm sứ Tống.
Thơ đến từ thiên sử ca hùng tráng,
dậy sóng trong tiếng trống Mê Linh.
Thơ vút lên trong tuyên ngôn độc lập,
Lý Thường Kiệt sáng danh "Nam Quốc Sơn Hà"
Thơ của Trần Quốc Tuấn - bao đêm không ngủ
ngày quên ăn
sớm tối lo việc quân
hun đúc nên "Hịch Tướng sĩ",
thúc giục hàng vạn tinh binh
rầm rập tiến quân ra trận,
Hồn thơ vang vang trùm tuế nguyệt.
Thơ Chu Văn An,
" Sớ thất trảm" nghĩa động kiền khôn,
vạn niên sáng đạo,
hồn trong dân không bao giờ mất.
Thơ lẩn trong bút thần " Bình Ngô Đại Cáo"
Nguyễn Trãi Vi thần-Lê Lợi vi quân,
đánh cho tan lũ giặc Minh xâm lược.
Thơ là giọt lệ, là nụ cười đậu trên mắt trên môi,
là sự nhiệm màu của từng giọt máu
nhỏ lên từng tấc đất của quê hương !
3.
Thơ mở túi càn khôn trong máu trong tim,
thổi hồn vào muôn vạn sinh linh
nơi trần gian ngồn ngập.
Thơ biến sỏi đá một đời lăn lóc
thành viên ngọc quý lung linh,
tưới sa mạc khô cằn
thành thiên đường kiều diễm.
Thơ biến ngàn năm mong đợi
Thành những tối tân hôn,
dẫn những mảnh hồn cô đơn
về nơi bến bờ xanh thẳm
Thơ dắt gió lên non, kéo mây trời xuống đất,
là vầng trăng vằng vặc ngủ trên mắt trên môi,
là đêm sương ướt đẫm áo Tây Thi,
rủi Phạm Lãi không kịp đưa nàng về nơi tiên cảnh.
Thơ chở che những linh hồn bất hạnh
qua khỏi đêm đen,
đợi phút thiêng
trong hồn đồng loại.
Thơ chảy trên những luống cày thấm đẫm giọt mồ hôi,
bác nông phu mưa dầm nắng lửa.
Thơ khóc cho trẻ mồ côi
đêm đông dài không nơi nương tựa,
thương mẹ hiền tựa cửa trông con.
Thơ cho người cô phụ sắt son,
chờ chồng hóa đá trên non,
trông về biển Đông vời vợi
Thơ là nỗi khát vọng ngàn đời,
là sóng động biển sâu,
là sấm tự trời cao,
là suối thiêng ào ào thác đổ,
để rửa sạch những mưu toan bẩn thỉu của trần gian.
Thơ là của một thế giới không chiến tranh,
không mưa bom bão đạn,
của màu xanh không thù hận
là bài ca bất tận của Đại Đồng
Thơ là ĐỜI, là ĐẠO,
Là Hồn Người Ở Trọ
Đêm nghe chiếc lá rơi.
KG-SG- 2011
Ảnh: SAPPHO, nhà thơ nữ đầu tiên của Hy Lạp.
Tranh của Charles Mengin

15 thg 4, 2020

Chuyến Tàu Và Đứa Con

Kiều Giang
Viết tặng một người mẹ

Ta lắng nghe tiếng thở 
của con tàu
lẩn trong hơi thở của em,
trong sự ngái ngủ
của thượng đế.

những thanh củi cùng đứa con trai,
hình như đang trên ngọn lửa,
của những năm tháng không có bóng con người,
em không thể nào chọn lựa,
trong cái đêm mịt mùng
đời em.
Em khàn giọng chạy theo con tàu,
đang lao về phía trước,
rồi em lại chạy ngược,
nhưng hình như không có ai,
nghe lời em réo gọi,
thất thanh trong gió,
em cố níu con tàu
như níu trần gian triền phược,
tóc em đang bay ngược
màn đêm.
dẫu thế nào, em cũng phải tìm
cho được
đứa con,
còn ta ngước lên nhìn em,
đang bềnh bồng trong ký ức…
SG 8-11-2019
Tranh st trên net.