Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

22 thg 6, 2020

Tản Mạn Đầu Xuân


Thơ Kiều Giang
bầu trời thẫn thờ trong xanh của muôn niên,
theo ngọn gió xuân của bốn ngàn năm, 
thổi về trên quê hương Đa Đa khốn khó.
cánh gió thu vàng gục chết đâu đó cuối chân trời,
Mùa xuân vẫn vàng hoa mai, hoa cúc. thắm đỏ hoa đào,
nhưng mặt người vẫn xanh xao mất máu,
trong những tháng năm dài u tối,
quê hương.
quyền lực, giàu sang, đói nghèo, chết chóc, dối gian,
quần thảo nhau trên nỗi buồn thành phố, trên xơ xát ruộng đồng,
trên núi rừng mất máu, nơi biên cương di hận, nơi biển xanh, hải đảo ngậm ngùi.
sự điên loạn của loài biết khóc, biết cười,
cứ như cơn bão,
quét qua trần gian, quét qua cái làng Đa Đa đầy bất trắc.
không biết người ta viện dẫn thứ triết lý nào,
để giải thích cho sự giết người, giết đồng bào, đồng đội,
có lẽ người ta đã pha trộn nhiều thứ triết lý,
để rồi cuối cùng tạo thành một thứ triết lý phi nhân,
triết lý của quỷ.
người Tiến sĩ ôm nhiệt huyết “té lầu”,
đứa con khóc cho nước non, bị xộ khám.
tên sĩ quan cướp sòng bạc giết người.
bao nhiêu cảnh trêu ngươi con tạo!
ông trưởng làng lên TV tha hồ hứa hão,
hai mươi năm rồi, “quốc gia công nghiệp tiên tiến” ở đâu?
khi Mùa Đông đưa tay vẫy chào giã từ trời đất,
xin trả lại quê hương Đa Đa cho Mùa Xuân,
thì nước mắt và xương máu của đồng bào Đa Đa đã đổ,
ngay trong cái thời buổi đã im tiếng súng,
nhưng những vụ giết chóc oan khốc đã xảy ra ngay trong vành nôi của đất nước, nơi đã sản sinh ra “sự vĩ đại” của gian dối bạo tàn,
xuất phát từ tư tưởng màu hoàng hôn,
tôn thờ chủ nghĩa về cục đất ôm cứng chữ “duy” và cái súng.
“một cục đất là của mọi người”
nhưng cả non sông thì chỉ về tay một ông chủ.
miệng thì ru ngủ muôn dân,
nhưng nửa đêm, súng cà-nông vẫn nổ.
sự khổn khổ cứ mãi mãi… bắt đầu...
hiền tài lần lượt đi về bãi tha ma,
quốc gia đâu còn nguyên khí,
chỉ còn một lũ gian, gan khỉ, mồm mị,
muốn an dân mà túi tham cứ quơ quào!
chín mươi mùa xuân ngồi kể "công lao"
mà không dám nhận đã gây bao nhiêu mất mát.
bảy mươi năm đã có năm mươi năm vùi dân tộc
vào các cuộc chiến tranh tàn khốc
vì chủ nghĩa,
bảy mươi năm “mắc nợ”,
để cho cháu con còn phải trả muôn đời!
xuân đang về, khoe sắc muôn nơi,
bỗng đâu, lũ virus giết người ập tới,
người anh em bên kia biên giới,
để sổng một thứ trò chơi, nhằm hủy diệt con người,
những con người không giống “loài ăn lông ở lỗ”.
Ôi làng Đa Đa,
trăng sao vằng vặc,
sao không soi sáng nổi một mùa Xuân
trên quê hương run rẩy?
SG những ngày đầu xuân 2020
ĐỢI CHỜ, tranh st trên net

Không có nhận xét nào: