Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

22 thg 12, 2011

Lục Bát Bốn Mùa Cho Em

              Thơ   KIỀU GIANG

alt
             XUÂN         

Lá thu - đông cuốn đi rồi
Xuân về hoa thắm bên đời ngát hương
Lam chiều khói mỏng còn vương
Môi em chín mọng đoá hường lung linh

Hoa cười nụ thắp bình minh
Giấc mơ nào cất trên cành sương mai?
Gót son còn rõ dấu hài
Búp sen nở vội trên mười ngón em 




Mẹ hiền vui cội đào xanh
Bánh chưng mẹ gói dỗ dành mai sau
Ngoài vườn trắng nụ hoa cau
Mai này anh ướp hương trầu trao em

Xe anh bánh lấm bụi đường
Biết em còn chịu ngồi chung lối này
Ngày vui hương  lụa gió bay
Áo xuân em mặc tiếc gì thu đông?

Lỡ mai em có theo chồng
Ngày vui còn nhớ áo hồng anh trao?


                   HẠ

Lung linh cánh phượng mùa sang
Ôm nghiêng cặp sách em tan trường về
Nắng hồng ngập cả đường mơ
Tóc thề em thả cho vừa vóc mai

Gót chân lặng lẽ dấu hài
Anh về ru cánh lan đài giữa đêm
Mắt em áo lụa say mềm
Trắng trời thương nhớ xanh miền ước ao

Chờ em cánh phượng tay trao
Lạy trời tay ấy nối vào thiên thu
Cánh sen khép nhuỵ tương tư
Bao giờ ta bước qua bờ chiêm bao

Hè tàn rồi lại sang thu
Tiếng chim hót giữa mắt mù sương mai
Dẫu trong muôn kiếp hình hài
Xin cho ngày ấy em cài áo hoa

Đường về rộn tiếng chim ca
Mãi trong muôn kiếp ta là của nhau...


                 THU

Tìm theo lá đỏ mịt mù
Em đi ngàn dặm mưa thu bụi vàng
Anh về ru giấc chiều hoang
Tiếng ai vọng giữa hôn hoàng tỉnh say

Người cho nửa sợi lông mày
Ai đem buộc chặt kiếp này vào em?
Tay nào  ngát nhuỵ thu đông
Lược nào em chải mấy dòng tơ xanh

Môi nào mọng giữa giấc anh
Tiếng em - oanh yến trên cành sương mơ
Áo nào đẫm nguyệt đào tơ
Gót nào dẫm nát cả bờ thuỵ miên

Tiếng em vụn vỡ giáo đường
Chúa về ngơ ngác thánh chương bàng hoàng
Làm sao nhặt hết thu vàng
Gửi em mùa vắng ngỡ ngàng dấu yêu!



                 ĐÔNG


Lung linh tuyết chở mùa sang
Đông rồi! Em cất thu vàng ở đâu
"Mắt tình" đã cạn mùa ngâu?
Biết ai tận cuối phương trời đợi em

Phải đâu bến ấy phù vân
Anh còn dỗ mộng lâng lâng suối nguồn
Cớ sao sợi tóc em buồn
Để mai đánh thức hồi chuông thánh đường?

Hôm qua dệt tấm chăn hồng
Dành mai trở lạnh phòng không đắp người
Cóng môi - ấm tiếng em cười
Sen hồng mở lối mây trời gấm thêu

Người về tuyết vọng non tây
Đông còn nằm lại đợi ngày bướm hoa
Trăm năm cách mấy quan hà
Đầu xanh xin giữ sương pha với người...


Không có nhận xét nào: