Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

16 thg 12, 2017

Những Giọt Rời Còn Lại


Kiều Giang

Tiếng đêm chìm vào tự thân,
chỉ còn lại tiếng rùng mình 
của vĩnh cửu,
của đám mây trở giấc, đi tìm tri âm,
những giọt mơ màng rơi trên dấu chân vô định..

Đêm đã nói điều gì với loài hoa,
mà loài hoa run rẩy,
từ chối những sadism trần gian,
và đêm nói gì với ánh trăng,
mà ánh trăng lung linh.

Những uốn éo đa chiều của dị bản Eva
trước mặt hiện hữu làm khô khốc cổ họng.
Những bước chân vô định sắp bước vào hư vô.
Căn nhà bốc cháy dữ dội,
thiên thể thờ ơ.

Ngoài kia loài sâu nửa đêm không chịu ngủ,
mở mắt nhìn bóng dáng thiên hà,
nhìn dòng sông trở dạ
hạ sinh những vì sao,

Và đêm,
nở nụ cười gượng gạo trên môi vĩnh cửu,
tạo thành ngọn gió mơ màng gầy guộc
thổi qua nỗi đa đoan của bầy khủng long
tái sinh trong cung điện.

Đêm bước đi trên vết nứt thời gian,
âm thầm từ khi vũ trụ sản sinh loài có chùm nơ-ron xám,
cười một mình ảm đạm
giữa nhật nguyệt mênh mông.

Ta vói tay
về phía vầng trăng.
Im lặng. Đêm.
SG 01-10-2017
Tranh st trên mạng.

Không có nhận xét nào: